Không Thèm Yêu Sếp
Diệp Phỉ Nhiên
[Nguyên Phương]
Chương 83
Tôi bị dị ứng
Lưu Thi Vận quả thực không nói dối, cậu chàng mà cô nàng giới thiệu xem mắt trông mặt mũi cũng không tệ lắm. Đối phương tên là Chu Thanh, đã lấy được thẻ xanh của Mỹ [1], trước mắt đang chuẩn bị trở về nước định cư, làm trong ngành tài chính, anh ta là người hoạt bát, chủ đề nói chuyện cũng đa dạng phong phú, đồng thời anh ta cũng khá có hứng thú với Tiền Duy, trong suốt bữa ăn anh ta vô cùng chăm sóc Tiền Duy, thấy cô thích ăn món gì, thì rất quan tâm đưa tới trước mặt Tiền Duy, cô không còn nước uống, anh chàng cũng rất chu đáo gọi thêm cho cô.
[1] Thẻ xanh (Green card) là giấy chứng nhận thường trú hoặc giấy tờ nhập cư cho những người không phải là công dân Mỹ được hưởng chế độ thường trú nhân tại Mỹ.
Con người đúng là rất tốt, nhưng dù sao Tiền Duy cũng cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Nhân lúc Chu Thanh xin lỗi ra ngoài đi toilet, Lưu Thi Vận nháy mắt ra hiệu với Tiền Duy nói: “Anh ta cũng được phết đấy chứ.”
Tiền Duy nhấp một ngụm trà, thở dài một tiếng: “Haiz!”
Lưu Thi Vận không vui: “Mày nói xem mày không hài lòng người ta ở điểm nào, Chu Thanh người ta trông đàng hoàng, dáng người cũng cao ráo, làn da thì trắng, mắt cũng đẹp nữa!”
“Đúng vậy, Chu Thanh trông đàng hoàng, nhưng không đẹp trai như Lục Tuân; người cũng cao nhưng không cao bằng Lục Tuân; làn da rất trắng, nhưng không trắng bằng Lục Tuân; mắt đẹp nhưng nhìn không khiến tao có cảm giác rung động con tim như Lục Tuân.”
“Nhưng người ta cũng rất chu đáo mà! Lục Tuân có bao giờ hạ mình bưng trà rót nước cho mày không?”
Tiền Duy ngẫm nghĩ, chân thành nói: “Giờ thì tao mới nhận ra, hóa ra tao thích người có khí chất lạnh băng như Lục Tuân, mày nghĩ xem, Lục Tuân không quan tâm không chu đáo, chứng tỏ anh ấy quả thực chưa từng yêu đương với ai, cũng không bưng trà đổ nước cho bất cứ cô gái nào, điều đó chứng tỏ con người anh rất đơn thuần, không biết nhiều như Chu Thanh, Lục Tuân vẫn là một trang giấy trắng, nếu ai giải quyết được anh ấy, muốn thế nào được thế ấy, tương lai dần dần thay đổi là được.”
“. . .” Lưu Thi Vận nhìn cô đầy thương cảm, “Tiền Duy ơi, mày đã bị nhiễm độc vào lục phủ ngũ tạng, Lục Tuân có phải người bình thường muốn cải tạo là cải tạo được đâu?”
“Không sao, tao nghĩ kỹ rồi, nếu không cải tạo được, anh ấy không bưng trà rót nước cho tao, thì tao bưng trà rót nước cho anh ấy là được rồi.”
“Tiền Duy, mày bị Stockholm [2] nặng rồi, bị Lục Tuân đô hộ đã lâu, cuối cùng lại yêu ngược lại cậu ta, nhưng làm bạn bè, hành động này bây giờ của mày, cũng giống như một người đớp phân no bụng đã lâu, ăn nhiều thì tưởng mình không thể dứt ra khỏi đống phân đó, nhưng thật ra đó chỉ là ảo giác của riêng mày thôi, tỉnh lại đi.”
[2] Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
“Nếu Lục Tuân là phân, vậy tao nguyện ý vì anh ấy mà trở thành bọ hung.”
“. . .”
Nói xong, Tiền Duy lại cúi đầu xuống đưa mắt nhìn điện thoại.
Lưu Thi Vận khó hiểu: “Mày có chuyện gì thế? Nhận một khách hàng nhiều ý kiến quá à? Từ lúc ngồi xuống đến bây giờ cứ mười lăm phút tao lại thấy mày mở máy lên nhìn màn hình một lần.”
Tiền Duy hơi thất vọng: “Trước kia chưa bao giờ tao ra ngoài ăn quá một tiếng mà Lục Tuân chưa gọi điện cho tao, nên giờ tao cảm thấy không quen lắm, chắc là đã thành thói quen rồi, anh ấy không gọi tao về tăng ca thì tao lại cảm thấy thiếu thiếu.”
“Đến giờ còn chưa được một tiếng đâu.” Lưu Thi Vận nhìn đồng hồ trên tay, “Còn mười phút nữa.”
Nhưng để chứng minh cho lời Tiền Duy nói, Lưu Thi Vận vừa dứt lời, điện thoại của cô đã rung chuông, trên màn hình hiển thị hai chữ “Lục Tuân”.
Tiền Duy nhấc máy lên, cô điều chỉnh lại cảm xúc, ra vẻ bình tĩnh cầm điện thoại nói: “Chẳng phải đã chốt tối nay cậu sẽ không gọi tôi về tăng ca sao? Đừng quên, căn cứ vào luật lao động, nếu yêu cầu người lao động tăng giờ làm việc so với số giờ tiêu chuẩn trong ngày, thì tiền lương sẽ gấp 1.5 lần tiền lương cơ bản, tôi làm trâu làm ngựa cho cậu nhiều năm qua, bao giờ cậu mới kết toán tiền làm thêm cho tôi đây?”
Người ở đầu bên kia im lặng trong giây lát, rồi cô lại nghe Lục Tuân thản nhiên nói: “Tiền Duy, tôi đề nghị cậu đọc lại hợp đồng lao động đã ký với văn phòng luật của tôi trước đã, trong đó có ghi rõ chúng tôi áp dụng giờ làm việc linh hoạt, có cần tôi ôn lại cho cậu không? Giờ làm việc linh hoạt tức là không có thời gian làm việc cố định, đối với những người đang trong giai đoạn thai sản, tính chất công việc đặc thù hoặc liên quan đến phạm vi trách nhiệm, cần đi làm liên tục hoặc khó đi làm đúng giờ, không thể áp dụng chế độ làm việc theo thời gian tiêu chuẩn. Căn cứ vào quy định thanh toán lương tạm thời do bộ lao động ban hành, người lao động làm việc theo giờ linh hoạt, thì đơn vị không cần tuân theo quy định tính lương tăng ca như người lao động thông thường.”
“. . .” Tiền Duy ngẫm nghĩ, tại sao chúng ta phải thảo luận những vấn đề pháp luật đó qua điện thoại! Lục Tuân, anh không thể tém tém lại bệnh nghề nghiệp của mình sao!!
Cô nghẹn họng, một lúc lâu sau mới nói: “Thế nếu không phải vì chuyện tăng ca thì là chuyện gì?”
Mặc dù đầu dây bên kia im lặng nhưng trong lòng Tiền Duy đang rất chờ mong, nói đi, Lục Tuân, nói anh cần em, nói đêm nay không thể tăng ca với em nên rốt cục mới nhận ra là không thể sống thiếu em. . .
Lục Tuân cũng im lặng, cứ như qua một thế kỷ, thì Tiền Duy mới nghe được anh nói tiếp.
“Tiền Duy, tôi bị dị ứng.”
“Có chuyện gì vậy? !” Lần này Tiền Duy quên hết những chuyện khác, trong lòng chỉ còn lại sự lo lắng, cô kinh hãi nói, “Bị dị ứng gì cơ?”
Lục Tuân bị dị ứng cơ thể, một khi chạm phải thứ đó, triệu chứng dị ứng sẽ vô cùng rõ ràng, lần trước chuyện dị ứng lông mèo còn rõ mồn một trước mắt cô, lần ấy quả thực là quá thảm, mắt Lục Tuân sưng đền mức thành một đường chỉ, có thể nói là nhan sắc bị hủy sạch.
“Chắc là lông mèo.” Giọng Lục Tuân rất bình tĩnh, “Có khách hàng mang mèo tới văn phòng.”
Trong lòng Tiền Duy vô cùng phẫn nộ, đồng thời lại rất xót xa, Lục Tuân không thể gần mèo, cô gần như nhắc nhở liên tục những khách hàng của anh, nhưng lại không ngờ vẫn có người quá đáng như thế mang cả mèo vào văn phòng luật.
Lúc này cô không quan tâm đến chuyện khác nữa, chỉ thu dọn túi xách đơn giản, nhìn Lưu Thi Vận với ánh mắt xin lỗi, sau đó mau chóng quay người rời khỏi nhà hàng, chờ Lục Tuân nói đến câu tiếp theo thì Tiền Duy đã lên xe taxi rồi.
“Giờ cậu có đang rảnh không?” Chắc hẳn vì mặt đã sưng to nên giọng Lục Tuân lúc này nghe có vẻ hơi mất tự nhiên, giọng anh có vẻ chật vật, “Ban đầu tối nay đã chốt sẽ không để cậu tăng ca, tôi nói được thì sẽ làm được, nhưng bây giờ đột nhiên lại bị dị ứng, mặt mũi tôi lúc này không tiện gặp người khác, dù sao cậu cũng chứng kiến một lần rồi, chắc không sao.” Lục Tuân nói đến đây thì dừng một chút, “Đương nhiên, tôi cũng biết cậu đang xem mặt, nhưng nếu đối tượng hẹn hò của cậu không hợp khẩu vị của cậu, vậy cuộc điện thoại của tôi vừa dịp để cậu mượn cớ đi về rồi.”
“Vậy nếu như đối tượng hẹn hò của tôi rất ổn thì sao?” Tiền Duy nhếch môi, cô không nói với anh cô đang ngồi trên taxi để về văn phòng luật.
Lục Tuân gần như không nghĩ Tiền Duy sẽ trả lời như vậy, anh im lặng rất lâu, mới hạ giọng nói thật bé: “Nếu như đối tượng hẹn hò của cậu không tệ, vậy cậu vẫn nên nắm lấy cơ hội này đi.”
“Vậy cậu thì sao?”
“Cậu quan tâm đến đối tượng hẹn hò của mình đi, không cần để ý tới tôi.” Mặc dù ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng bình thản, nhưng giọng Lục Tuân nghe cứ như sự bình lặng trước cơn giông bão, “Ừm, dù sao dị ứng cũng không chết người được, cùng lắm thì tôi sưng mặt chịu ngứa để tiếp tục tăng ca, đợi ngày mai sẽ đỡ hơn. Còn cậu cũng chỉ là nhân viên của tôi mà thôi, không chịu trách nhiệm với cuộc sống cá nhân của sếp cũng là chuyện bình thường không thể bình thường hơn, dù tôi có để cậu gia nhập dự án cơ điện cao khoa, cho cậu nghỉ dài ngày, thanh toán tiền chữa trị mấy tuần qua, còn chuẩn bị đưa cậu đi Anh để giao lưu huấn luyện với đối tác hợp tác với phòng ta, nhưng đó đều là chuyện của sếp như tôi phải làm, cậu đừng cảm thấy nặng nề.”
“. . .”
Không phải bảo tôi đừng cảm thấy nặng nề sao? Tiền Duy nghĩ
“Vậy cậu cứ tiếp tục xem mắt đi, tôi lại tiếp tục nhịn ngứa.” Giọng Lục Tuân lạnh nhạt, rõ ràng nghe thì rất bình tĩnh, nhưng Tiền Duy luôn có ảo giác, người ở đầu bên kia, e rằng đã tức đến mức bủng nổ rồi. . .
“Lục Tuân.”
“Hả?”
“Tôi đang về rồi.”
Lục Tuân im lặng thật lâu rồi mới lên tiếng, nhưng chẳng biết có phải Tiền Duy bị ảo giác hay không, mà cô luôn cảm thấy trong khoảnh khắc ấy cô nghe được tiếng cười mỉm vô cùng khẽ.
***
Khi Tiền Duy hoang mang lo lắng chạy vội vào văn phòng luật, Lục Tuân hiếm khi rảnh rỗi, anh gục mặt xuống bàn, nghe tiếng Tiền Duy mới chịu ngẩng đầu lên.
Gương mặt thường xuyên khiến người ta ngưỡng mộ, lúc này quả nhiên đã bắt đầu sưng đỏ vì dị ứng.
“Tôi đưa cậu tới bệnh viện.”
Đáng tiếc Lục Tuân vô cùng cố chấp: “Không đi, khám cũng vô dụng, còn phải lấy máu để xét nghiệm tìm nguyên nhân dị ứng, trong thời gian ngắn cũng chẳng có kết quả xét nghiệm, còn không bằng dùng cách nguyên thủy nhất, tắm rửa uống nhiều nước mau chóng thay đồ cho bớt lo, dù sao tôi cũng từng bị dị ứng rồi.”
Lần trước Lục Tuân dị ứng lông mèo, cũng sống chết không chịu đi khám bác sĩ, cuối cùng dùng phương thức vô cùng bảo thủ là để tự những nốt sưng đỏ biến mất, vì thế mà phải mất nguyên một đêm.
Nhưng lần này Tiền Duy không muốn dùng lại cách này nữa, cô nhìn về phía Lục Tuân: “Dị ứng lông mèo thì uống thuốc dị ứng là được, cậu mau lấy thuốc ra uống đi.”
Lục Tuân quay đầu sang hướng khác: “Tôi không có thuốc.”
Dựa theo những kinh nghiệm của tuổi 19 trước đó, Lục Tuân lúc nào cũng mang theo thuốc chống dị ứng bên người, anh thường để thuốc trong túi quần. . .
Tiền Duy như bị quỷ thần xui khiến vươn tay tới, đợi khi cô kịp phản ứng thì đã thò tay vào trong túi trái quần tây của Lục Tuân rồi. . .
Nhưng. . . rất đáng tiếc, trong túi không có gì cả. . .
Lục Tuân nhìn Tiền Duy, Tiền Duy nhìn Lục Tuân, không khí có hơi xấu hổ.
Tiền Duy ngượng ngùng rút tay về: “Ha ha ha, sau vụ ngã xuống hố lần trước có thể đại não bị tổn thương nên thỉnh thoảng không khống chế được hành động bản thân, tay chân không nghe theo điều khiến của não, ha ha ha ha, vừa rồi cũng không biết làm sao mà cái tay này lại luồn vào trong túi quần cậu ha ha ha ha.”
Lục Tuân nhìn Tiền Duy: “Rất nhiều kẻ ăn cắp cũng nói như vậy sau khi bị bắt.”
“. . .”
Cũng đã mất thể diện rồi, vậy thì không ngại mất mặt thêm nữa! Tiền Duy ngẫm nghĩ, cuối cùng khẽ cắn môi quyết định không quan tâm đến liêm xỉ nữa, lần này cô nhanh chóng đút tay vào đúng túi quần tây bên phải của Lục Tuân.
“Tìm thấy rồi!”
Có lẽ lần này ông trời rốt cục cũng đứng về phía cô, cuối cùng cô cũng tìm được bình thuốc nhỏ trong túi quần Lục Tuân, Tiền Duy vui vẻ lôi ra xem thử, quả nhiên là thuốc chống dị ứng.
“Chẳng phải cậu mang theo thuốc à?”
Lục Tuân hơi xấu hổ, nhưng giọng vẫn cứ bình tĩnh tự nhiên như thế: “A, tôi quên mất, lần trước sau khi bị dị ứng thì thường mang thuốc theo, nhưng uống thuốc này cũng không hiệu quả cho lắm, nên mang hay không mang cũng vẫn như thế, tôi không nhớ tới nó nữa.”
Tiền Duy đổ nước cho Lục Tuân, rồi đưa thuốc cho anh: “Cậu uống đi.”
Cuối cùng Lục Tuân không lay chuyển được ý của Tiền Duy, chỉ đành cam tâm tình nguyện thuốc uống.
Mười phút sau ——
Tiền Duy nhìn Lục Tuân ngồi ở sofa đã trở về vẻ đẹp trai vốn có, thì lên giọng chất vấn: “Thuốc này có hiệu quả khá tốt mà? !”
“Mặc dù mặt thì đỡ nhưng người thì vẫn ngứa.” Cứ như để chứng minh Lục Tuân vươn tay gãi mặt.
Chứng dị ứng của Lục Tuân dần đỡ hơn, Tiền Duy cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, nhưng vấn đề mới cũng xuất hiện trước mặt cô, lần này cô đi xem mắt được nửa chừng rồi bỏ chạy, chỉ sợ ngày mai Lưu Thi Vận sẽ đến tận cửa giết người . . Nghĩ như thế, trong lòng Tiền Duy lại không khỏi oán hận Lục Tuân, nếu không phải tại tên hâm này ngu ngơ về mặt tình cảm chẳng chịu tấn công cô, thì cô có đến mức bị Lưu Thi Vận kéo đi xem mắt không? Anh chẳng có tình ý gì với cô thì thôi đi, cuối cùng mình đang đi xem mặt thì nửa đường Lục Tuân lại nhảy ra nói mình bị dị ứng toàn thân.
“Bệnh dị ứng của cậu cũng khá hơn rồi, tôi đi đây.” Tiền Duy lắc chiếc điện thoại trên tay, “Lưu Thi Vận vừa nói với tôi là anh bạn kia vẫn còn ngồi đó, hai người đang ngồi ở nhà hàng để chờ tôi quay lại, tôi phải mau chóng tới đó mời họ bữa cơm này coi như để tạ lỗi.”
“Cậu chờ chút đã.”
“Hả? Cậu có chỗ nào không khỏe à?”
Lục Tuân ho khan: “Nếu cậu đang vội vậy để tôi đưa cậu tới nhà hàng.”
Tiền Duy vô cùng bất ngờ: “Tối nay cậu không tăng ca à? ? ?”
“Hôm nay tôi bị dị ứng nên hơi khó chịu, sẽ không tăng ca.”
“Ừm. . .” Tiền Duy nghĩ thầm, gần đây nhìn Lục Tuân có vẻ không khỏe, bình thường anh ít khi bị ốm, vì vậy ngay cả khi sốt nhẹ cũng vẫn kiên trì tăng ca. . .
“Huống chi tối nay là vì tôi nên cậu mới bỏ về giữa bữa ăn như thế, tôi đưa cậu tới đó là đúng mà.”
Ngẫm lại thì cũng rất có lý, Tiền Duy khẽ gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi.”
*****
【 Kịch nhỏ 】
Lý Sùng Văn: Chào mọi người, tôi là Lý Sùng Văn, tôi vẫn khoẻ, chưa chết đâu, xin mọi người đừng hỏi tác giả tôi chết chưa! Tôi chỉ đang ở bệnh viện chữa bệnh thôi, không lâu nữa sẽ xuất hiện, cảm ơn mọi người! Mặc dù tôi biết mọi người rất yêu mến tối nhưng, đừng cho tôi câu đối phúng điếu hay vòng hoa, hãy cho tôi tiền đi.
Lục Tuân: Mặc dù mọi người đã từng là tình địch, nhưng lúc này ngay cả tôi cũng rất cảm thông với Lý Sùng Văn.