Dịch Thiên Kỳ tắt máy tính chuẩn bị đi đón cô tan học thì nhận được thông báo của trợ lý nói ba hắn Dịch Thế Khải sẽ mở cuộc họp khẩn trong 10 phút nữa.
Giờ này lại đi họp, chắc chắn chẳng có tin gì tốt.
Chẳng qua hắn không thể phản kháng, chỉ đành lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Chuông reo hai tiếng thì bên kia đã nhận máy, hắn liền nói:
"Đan Đan, anh có cuộc họp đột xuất, sẽ đón em trễ một chút."
"Anh cứ họp đi, em đợi anh."
Từ Đan Đan cúp máy, ngồi nhìn mọi người vừa đi vừa nói vui vẻ.
Đột nhiên phía sau xuất hiện một người chạm vào vai cô.
Cô quay đầu nhìn, hóa ra là Tiêu Trình và bạn gái của cậu, Đinh Mỹ.
Thật ra Tiêu Trình sớm đã có người thích rồi, mỗi lần bị gán ghép với cô, cậu đều không lên tiếng, không phải vì hùa theo bọn họ, mà bởi vì vốn không quan tâm đến.
Trong lòng cả hai, đối phương là bạn tốt, không tồn tại tình cảm khác.
Đinh Mỹ chính là học muội thường nhắn tin với cô, cũng nhờ cô mà hai người họ mới quen biết nhau.
Đinh Mỹ cười thật tươi với Từ Đan Đan, hỏi cô:
"Học tỷ, sao chị lại ngồi đây, chồng chị bình thường rước chị rất sớm mà?" Chuyện này vốn cũng chẳng còn xa lạ gì với mọi người trong trường nữa, vả lại Đinh Mỹ cũng thân với cô nên biết rõ
"Hôm nay anh ấy có việc bận ở công ty nên chắc sẽ đến trễ một chút."
"Vậy sao? Hay là, em ở lại với chị nha?"
"Cũng được." Từ Đan Đan cố ý chọc Tiêu Trình mới nói vậy, nhìn ánh mắt tiếc nuối của cậu thật buồn cười
"Tiểu Mỹ, không phải em nói hôm nay cùng anh đi xem phim à? Sắp đến giờ rồi đấy."
Đinh Mỹ hết nhìn Từ Đan Đan rồi nhìn Tiêu Trình.
Một người là bạn trai, một người là học tỷ thân thiết, ai cũng không bỏ được.
Tính tình Đinh Mỹ ngây thơ, bị kẹt vào thế bí đầu óc liền trống rỗng.
Trêu đôi tình nhân này cũng vui thật đó, nhưng trêu như vậy là đủ rồi, cô cười nói với hai người:
"Nói chơi thôi, hai người đi đi, lát nữa Thiên Kỳ sẽ đến thôi."
"Vậy...!vậy chị ở một mình có ổn không?" Sự lo lắng hiện rõ trên mặt Đinh Mỹ
"Không sao, chị đã lớn từng này rồi, tự biết bảo vệ bản thân.
Mau đi đi, nếu không sẽ trễ giờ đó."
"Vậy bọn em đi nha, nếu có gì thì chị nhớ gọi cho em nha."
Từ Đan Đan gật đầu, Đinh Mỹ mới yên tâm đi cùng Tiêu Trình.
Cô bé này, từ lúc quen biết cô là bám mãi không buông, lúc nào cũng ở bên cạnh một tiếng học tỷ, hai tiếng học tỷ.
Một đứa trẻ ngoan như vậy, nếu là em gái cô thì tốt quá.
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến Từ Diệu Hàm.
Mang danh là chị em ruột, cô chẳng bao giờ nhận được sự kính trọng của em gái.
Thậm chí cô ta còn không từ thủ đoạn đoạt đi mọi hạnh phúc của cô.
Cũng may, Dịch Thiên Kỳ không giống với những người khác.
Hắn mặc kệ Từ Diệu Hàm nói gì, vẫn một mực đứng về phía cô.
Từ Đan Đan suy nghĩ linh tinh, lại nhìn thấy phía xa xa có hai bóng dáng quen thuộc đang nhìn về phía cô.
Trên người họ đã chẳng còn quần áo xa hoa, thay vào đó chỉ là những bộ đồ bình thường.
Đây từng là thứ mà bọn họ chê bai, nhưng lại là thứ Từ Đan Đan mặc trên người mỗi ngày.
Ba người đi vào một quán cafe gần đó nói chuyện.
Từ Diệu Khánh và Phương Từ Anh ngồi đối diện cô.
Đã lâu không gặp, ông bây giờ đã tiều tụy hơn xưa rồi, cũng không còn dáng vẻ tự mãn nữa.
Ngược lại Phương Từ Anh vẫn không thay đổi, đặc biệt là ánh mắt nhìn cô vẫn tràn ngập sự chán ghét.
Bất quá cô cũng chẳng để tâm, nhìn từ nhỏ đến lớn, sớm đã quen rồi.
Từ Diệu Khánh căng thẳng đến mức chà xát hai tay vào nhau, trong đầu cố gắng sắp xếp từ ngữ để nói với cô:
"Đan Đan, con có thể, giúp ba một chút không?"
"Con có thể giúp được gì?" Cô đối mặt với ông rất bình thản, không còn là Từ Đan Đan nhút nhát, khép nép như trước đây nữa
"Chuyện là, em con, hiện đang nhập viện, ba đang cần một khoản tiền, con giúp ba được không?" Ông sợ cô sẽ từ chối liền gấp gáp bổ sung, "Con cho ba vay cũng được, khi nào có ba sẽ trả."
"Đây vốn là trách nhiệm của nó, ông nói như vậy là sao? Nó gả vào nhà giàu, số tiền nhỏ như vậy cũng không cho chúng ta được à?"
"Bà im đi!"
Thái độ nói chuyện của Phương Từ Anh đối với cô vẫn luôn như vậy.
Bà chưa bao giờ dành cho cô sự dịu dàng của một người mẹ.
Đối với bà, cô sinh ra chính là