xiaoyang520
Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài truyenwiki1.com @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.
.
Hoằng Quang nghe thấy tiếng động, mơ màng hỏi: "Minh Thần?"
"Tớ đây."
"Bị ngã phải không?"
"Không, tớ chỉ vấp chân một chút thôi." Minh Thần sợ hắn tỉnh dậy sẽ thấy bộ dáng chật vật của mình, nên vội vàng che giấu.
"Có đau không?"
"Không sao đâu, cậu ngủ đi."
Hoằng Quang lúc này mới "Ừm" một tiếng, đặt đầu xuống, lại chìm vào giấc ngủ.
Minh Thần cẩn thận nhấc đôi dép và cặp sách rơi tán loạn trên sàn rồi mới lên giường, nằm xuống đối mặt với Hoằng Quang, nhìn hắn qua không gian chật hẹp của ký túc xá - không có ánh sáng, ngay cả đường nét gương mặt ra sao cũng không thấy rõ, nhưng Minh Thần vẫn ngắm rất lâu.
Cậu giữ nguyên tư thế này, duy trì góc độ này ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện Hoằng Quang đã thay đổi tư thế, không còn mặt đối mặt với cậu nữa. Chăn được kéo xuống dưới thắt lưng, lộ ra toàn bộ tấm lưng rộng lớn cường tráng, các khối cơ trên lưng co lại giãn ra, cứ như vậy với biên độ nhỏ.
Minh Thần sửng sốt một giây.
Đột nhiên hiểu được Hoằng Quang đang làm cái gì.
Hoằng Quang trông như thần kinh thô, nhưng có một số việc lại phá lệ cẩn thận. Ví dụ như loại chuyện "Buổi sáng/buổi chiều tự phục vụ mình" này, Minh Thần ở cùng hắn hơn một năm, chưa từng thấy hắn làm qua.
Đây là lần đầu tiên, Minh Thần ý thức được, Hoằng Quang cũng có "nhu cầu ở phương diện này" - Ừm, thành thật mà nói, trước đây Minh Thần từng lén lút bổ não tình tiết Hoằng Quang "không phải không thích tự an ủi mà là không thể được...". Hơn nữa còn diễn tập nội dung phim truyền hình linh tinh như "Tình yêu đích thực không cần cuộc sống X."
Lý trí Minh Thần biết chuyện kia bất quá chỉ là vọng tưởng của chính mình.
Nhưng cũng không thoải mái khi những vọng tưởng đó đến cuối cùng lại bị dập tắt.
Cậu nhắm mắt lại, mím môi chịu đựng sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, giả vờ như đang ngủ say để tránh làm Hoằng Quang bối rối...
Đợi đã!
Minh Thần đột nhiên mở to mắt.
Vì sao lại bối rối?
Rõ ràng là có thể giúp mà...
Có thể chứ?
Hai giọng nói trong đầu Minh Thần bắt đầu cãi nhau.
Bên này nói "Cậu không sợ suy nghĩ hèn hạ của mình bị phát hiện sao?" Bên kia nói "Hoằng Quang thần kinh thô như vậy căn bản sẽ không phát hiện được!" Bên này lại nói "Giúp nhau bằng tay như thế sao có thể không phát hiện ra?" Bên kia tiếp tục đáp trả "Đừng có đùa, hắn còn từng dùng tay giúp cậu đó!"
Đúng vậy nha!
Trái tim Minh Thần loạn nhịp, Hoằng Quang thực sự đã... giúp cậu, không chỉ là một lần.
Nếu như vậy... theo góc độ của thẳng nam mà nói, loại việc này... có tính khả thi phải không?
Minh Thần nuốt một ngụm nước bọt, thử thăm dò gọi: "Hoằng Quang?"
Cơ bắp đang liên tục co rút của Hoằng Quang nháy mắt đình trệ. Cả căn phòng rơi vào