Phan Niên vừa liếc mắt đã nhìn ra người đàn ông trước mắt đang nói dối, người này ánh mắt lơ lửng, lúc nói chuyện cũng không có sức lực gì.
Anh ta đang muốn mở miệng từ chối, nhưng không nghĩ tới Bạch Ngọc Câu ngồi ở ghế sau đã kéo kính xe xuống.
"Anh trai nhỏ, chỗ này của chúng tôi không ngồi được nữa, anh đợi chuyến sau đi.
"Diệp Chấn nhìn thấy trên xe có một cô gái xinh đẹp nhô đầu ra.
Anh ta không có nghĩ gì khác, chẳng qua là cảm thấy tức giận.
Anh ta cũng biết đám lính này này từ trước đến giờ cũng chưa từng nghĩ tới sống chết của nhân dân.
Bọn họ chỉ muốn ức hiếp nhân dân, mang theo mấy cô gái xinh đẹp mua vui!"Tại sao lại không ngồi được? Xe lớn như vậy, còn không nhét lọt một người sống như tôi?"Diệp Chấn nhìn liếc trong xe một cái, chỉ thấy bên trong xe còn có một cô gái, anh ta há mồm nói: "Để cô gái kia ngồi trên đùi của người đàn ông kia thì không phải liền có thể ngồi rồi sao?""Hơn nữa bây giờ là lúc mạng người bị đe dọa, chen chúc một chút không được sao?"Bạch Ngọc Câu trịnh trọng lắc đầu một cái: "Không được, căn cứ vào quy định, xe việt dã chỉ có thể ngồi 5 người, nhiều thêm một người chính là quá tải rồi!""Tiểu Mỹ mà tôi thích nhất cũng chỉ có thể ở trên mui xe đợi.
"Diệp Chấn nghe cô nói ngẩng đầu lên xem một cái, chỉ thấy một con tang thi nữ đang nhìn anh ta chằm chằm bằng cặp mắt xám trắng kia.
"Rống!""Tang! tang thi, còn sống!" Diệp Chấn bị dọa sợ lui về sau hai bước.
Vừa nãy anh ta nhìn từ xa chỉ tưởng rằng đây là một người, bây giờ nhìn đây lại là một con tang thi sống sờ sờ.
"Anh nói bậy gì thế, thì Tiểu Mỹ còn sống mà!" Bạch Ngọc Câu có chút không vui.
Nếu như Tiểu Mỹ không còn sống, vừa nãy làm sao có thể làm móng cho cô.
Diệp Chấn nuốt nước miếng một cái, nhưng anh ta lại nhớ tới cảnh tượng