Tang Tinh cam chịu số phận mở kính xe xuống: "Có người sống không? Có người sống không? Cục cưng xe buýt khởi hành rồi! Bỏ một đồng tiền là có thể lên xe!""Một đồng tiền không thua thiệt, không bị mắc lừa!"Cục cưng xe buýt khởi hành rồi! "Mùa hè nóng bức, trong không khí tràn ngập một cổ mùi vị oi bức.
Trên mặt đất khắp nơi đều là tang thi, những tòa cao ốc cũng đã bị tang thi chiếm giữ.
Ráng chiều đẹp lạ thường hiện lên ở chân trời, một chiếc xe buýt hai tầng qua lại giữa những ngôi nhà tầng.
Thường thường chiếc xe buýt này còn dừng bên cửa sổ.
Rất nhanh, xe buýt cũng đã đông nghịt người, thời tiết rất nóng, quần áo của bọn họ đều bị chen chúc đến ướt đẫm ở trên chiếc xe buýt oi bức này.
Chỉ là không có ai lên tiếng than phiền.
Dù sao thì! có thể sống cũng đã rất tốt rồi.
Trên khuôn mặt của mỗi người bọn họ đều mang theo sự bi thương sống sót sau tai nạn.
Không sai, chính là bi thương.
Có người nhỏ giọng rơi lệ, có người há hốc miệng lệ rơi đầy mặt.
Bọn họ không có phát ra âm thanh gì, bọn họ chẳng qua là cảm thấy buồn bã.
Cho dù Bạch Ngọc Câu là nhân ngư cũng có chút bùi ngùi, năng lực đồng cảm của cô rất mạnh.
Bây giờ loai người khổ sở như vậy, làm cho cô cũng trở nên bi thương.
Cô vô thức ngâm nga bài ca dao của nhân ngư: "Lạp lạp lạp ~ lạp lạp lạp lạp ~ lạp lạp ~ lạp lạp ~ lạp.
"Đây là một bài hát vô cùng bi thương, Bạch Ngọc Câu cảm thấy chỉ cần loài người nghe được bài hát này của cô.
Bọn họ nhất định sẽ biết.
Cô!Công chúa nhân ngư! Cũng có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ!Sự thật đúng như cô dự đoán, người bên trong xe phút chốc nghe được bài ca dao liền ngưng thút thít.
Bọn họ không dám tin nhìn Bạch Ngọc Câu, sau đó rối rít bịt kín lỗ tai.
Cái gì mà sau này làm sao sống tiếp, cái gì mà sau này làm thế nào, cái gì mà không có nhà.
Bây giờ bọn họ chỉ nghĩ, rốt cuộc là phải làm sao mới có thể làm cho tiếng hát giống như âm