Nguy rồi, trên người bọn ho không có mang tiền.
Có người vừa rồi vội vã lên xe chỉ tìm ra một đồng tiền.
"Tài xế.
" Người phụ nữ tóc xoăn đang bế con, chị ấy có chút không dám nhìn vết máu trên đất.
"Chiếc nhẫn này của tôi, cô xem có thể để chúng tôi lên xe hay không?" Chị ấy gỡ nhẫn cưới xuống, đó là chiếc nhẫn mà cô đã đeo gần mười năm.
"Nếu như quả thật không được.
" Chị ấy cắn răng: "Cô để cho con của tôi lên xe được không? Nó mới chỉ ba tuổi, nó mới tới thế giới này ba năm.
""Nó còn chưa được nhìn thấy cái gì, nó! "Người phụ nữ vừa nói nước mắt vừa lã chã rơi xuống, đứa trẻ trong ngực chị ấy giơ cái tay nhỏ muốn lau nước mắt cho chị ấy: "Mẹ! "Bạch Ngọc Câu nhìn một chút liền khóc lên: "Hu hu hu oa oa oa oa!""Thật là quá đáng! Lại đánh bài tình cảm!"Cô cắn môi dưới: "Được rồi, các người lên xe hết đi, hu hu hu!""Đến lúc đó cho dù tôi có bị cách chức, cả đời này cũng không thể lái xe, tôi cũng đồng ý!"Mặc dù mọi người có chút không hiểu mạch não của cô, nhưng mà chỉ cần cô bằng lòng mang theo bọn họ sống tiếp.
Lời cô nói có ý gì cũng không quan trọng.
Lúc mọi người lên xe đều nghĩ hết cách đưa thứ đáng tiền nhất trên người mình cho cô: "Cảm ơn cô.
"Mặc dù tiếng hát của cô khó nghe như vậy, nhưng vẫn là cảm ơn cô.
Cảm ơn cô chịu tới cứu chúng ta, chịu mang theo những đứa con ghẻ như chúng ta.
Bọn họ biết, nếu cô gái trước mặt này đã có thể lái xe ở trên trời, còn có thể giết nhiều tang thi như vậy, tất nhiên là cô rất lợi hại.
Nếu như không có bọn