Chúc Tĩnh ngước mắt lên con ngươi thuận theo phương hướng của ngón tay nhìn sang, tầm mắt của cô ta liền đụng phải ông lão.
Ông lão tê liệt ngồi ở trong góc, trong ánh mắt tràn đầy chết lặng.
"Loại người như vậy, sống còn lãng phí không khí, bây giờ còn phải lãng phí thức ăn.
" Tịch Hưng nghiền ngẫm nói.
"Như vậy đi, cô giết chết ông ta, tôi liền thưởng cho cô một miếng thịt thế nào?"Cái tay bị anh ta nắm của Chúc Tĩnh bất giác run rẩy, cô ta chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
"Hưng! Hưng ca, thức ăn mà ông ta ăn cũng là thứ bị hỏng, em! " Âm thanh của Chúc Tĩnh run rẩy đến đáng thương: "Từ trước đến giờ em chưa từng giết người a, Hưng ca ~.
"Tịch Hưng sáp đầu đến, thuận theo cổ của cô ta liếm một cái: "Sợ cái gì chứ? Chỉ là một ông già không có sức lực, cô chỉ cần đạp một cái, ông ta liền chết rồi.
"Hơi thở ấm áp phả vào trên cổ của Chúc Tĩnh, lông tơ trên người cô ta đều dựng đứng, trong dạ dày cuồn cuộn một hồi.
Cô ta hiểu rõ bây giờ mình không có lựa chọn khác.
Vừa rồi Tịch Hưng dẫn cô ta qua, anh ta cầm con dao trong tay đưa cho cô ta hai lựa chọn, một là bị chặt đứt tay chân bị anh ta đùa giỡn đến chết.
Hai là, phục vụ anh ta thật tốt.
Chúc Tĩnh lựa chọn cái thứ hai, cô ta không có lựa chọn khác, căn bản là không được chọn.
Nhưng mà giết người! Chúc Tĩnh xoay người quỳ xuống đất, cô ta dùng tay níu lấy ống quần của Tịch Hưng, khóc đến lê hoa đái vũ: "Hưng ca! Hưng ca! Em! em thật sự chưa từng giết người.
""Ông ta! ông ta! " Chúc