Những ngày này, nếu không có chuyện gì khác, Viên Miêu bắt đầu học tiếng anh.
Kỳ thi sắp đến gần, cô có lòng tin sẽ vượt qua.
Mặc dù là một người từng có tiền án, mặc dù hy vọng mong manh, nhưng cô vẫn phải thử một lần.
Buổi trưa Tần Nhất Phàm gọi điện nhắc nhở cô, nói cô là trợ lý riêng, nên chủ động hỏi xem Chư tổng muốn ăn cái gì.
Viên Miêu hỏi: “Vậy trước kia thì sao? Anh cũng đặt theo quy tắc sao?”
Tần Nhất Phàm trả lời rất ngoại giao: “Chủ yếu là do Chư tổng.
Anh ấy thích nhà bếp tư nhân, thường nói thức ăn bên ngoài quá nhiều dầu mỡ.”
Viên Miêu suy nghĩ một chút, quyết định hỏi Chư Nhất Hành.
Anh ta kiêu ngạo nói qua điện thoại: “Tôi muốn ăn đồ ăn Nhật, cô đi mua đi.
Tôi muốn ăn sáu cái sushi, một con hải sâm, một phần thịt bò, một phần súp đuôi bò, muốn thêm hai phần salad, cộng thêm sữa chua và hai phần trái cây, cô đi đi.
Tắt điện thoại, Viên Miêu nhỏ giọng nói: “Ăn nhiều quá.”
Viên Miêu cũng không có đi thật, bây giờ dịch vụ ăn uống phát triển như vậy, tự mình đi bộ để mua những hộp thức ăn đóng gói, không phải rất ngu sao? Hơn nữa, cô thật sự rất muốn đọc sách, kỳ thi sắp tới, mặc dù có chút tự tin, nhưng tự tin cũng không thể chủ quan.
Cô tìm thấy được một nhà hàng Nhật Bản trông khá cao cấp trên mạng, đặt đồ theo yêu cầu của anh ta, lại chú tâm đọc sách.
Một lúc sau, có tiếng điện thoại, Viên Miêu đi xuống lấy thức ăn, gõ cửa phòng làm việc của Chư Nhất Hành.
Anh ta nhìn túi trong tay cô: “Nhanh vậy sao? Là cô đi mua?”
Viên Miêu trả lời rất thẳng thắn: “Không phải.
Tôi không có xe, lại sợ làm muộn bữa ăn của anh, liền đặt đồ ăn trên mạng.” Cuối cùng, cô còn đặc biệt nói thêm: “Nhìn đánh giá, là một nhà hàng năm sao, chắc không tệ, mời Chư tổng ăn thử.”
Cô mới đem hộp thức ăn đặt xuống bàn cà phê, Chư Nhất Hành nói: “Không nên ăn ở đây, sẽ có mùi.”
Viên Miêu cảnh giác nhìn anh ta, bóng đen ngày đó không có mờ đi, anh ta sẽ không dở trò gì nữa chứ?
“Tôi sẽ không đi vào nữa.” Viên Miêu kiên quyết nói.
“Ý của tôi là ở trong phòng họp.” Anh ta cười: “Cô muốn đi đâu?”
Lỗ tai của Viên Miêu đỏ bừng.
Cô cúi đầu cầm túi lên đi tới phòng họp.
Trải giấy báo ra, lấy từng hộp thức ăn, để ở trước mặt của Chư Nhất Hành.
Tâm trạng của Chư Nhất Hành dường như rất tốt, quả thật đang đói, làm ra dáng vẻ chờ ăn cơm.
Viên Miêu dọn xong, lùi về phía sau một bước: “Chư tổng anh dùng từ từ, tôi đi trước.”
“Khoan đã.” Anh ta gọi cô lại: “Không phải cô nói, nhà hàng này là tìm được ở trên mạng sao? Tôi làm sao biết có ngon hay không? Hay là cô thử ăn trước?”
Viên Miêu muốn hét lớn một tiếng, nhưng chỉ nói: “Chư tổng, nhà hàng năm sao….
chắc….
Không tệ.” Cô còn muốn nói: “Không chết được.”
Chư Nhất Hành cười híp mắt: “Nhiều người cùng thử sẽ tốt hơn, dù sao tôi cũng không ăn hết được.
Nếu là tôi ăn thừa lại lại để cho cô ăn, cô sẽ mắng tôi không coi cô là người.
Như vậy đi, Viên Đại tiểu thư nể mặt bồi tôi ăn một bữa cơm?”
Viên Miêu thật sự rất muốn đánh anh ta.
Cô biết, mình càng phản đối, anh ta sẽ càng hung hăng, dứt khoát ngồi xuống ở phía đối diện.
Trải giấy báo ra, gắp một miếng súp đuôi bò, chuẩn bị mở hộp, anh ta nói: “Cô ngồi chỗ nào, có muốn thương lượng không?”
Viên Miêu lờm anh ta một cái, nhưng lại đi tới, ngồi cách anh ta một ghế.
Cô lặng lẽ uống canh, anh ta không nói gì cũng im lặng uống canh, hai người có thói quen giống nhau, đều thích canh trước bữa tối.
Những thói quen tốt của anh đều do cô hình thành, bởi vì cô thích.
Cô nói, uống canh trước bữa ăn sẽ rất ấm bụng, người cũng rất thoải mái.
Ngay khi canh đi vào dạ dày, tinh thần của con người liền phấn chấn.
Cô nói, canh là bổ nhất, uống canh trước bữa ăn, bụng còn trống rỗng, sẽ hấp thu dinh dưỡng rất tốt.
Cô nói, trước khi ăn cơm, uống nhiều canh một chút, sẽ ăn ít thức ăn, cũng có lợi cho việc giảm cân.
Cô nói, từ nhỏ đến lớn, khi cô bị bệnh, cái gì cũng không ăn được, canh, trái cây cùng sữa chua, đều giống nhau là đều không thể thiếu.
Đảo lộn nhiều năm, trên trời dưới đất, những thứ Viên đại tiểu thư đã nói trước kia, cô đã không còn nhớ.
Nhưng vẫn có người nhớ.
Chư Nhất Hành có thể ăn bao nhiêu cơm, cô biết rất rõ.
Cô cũng có tính toán trong lòng, một thìa một đũa ăn cơm.
Hai người hiếm có giây phút bình yên, tuy là ở trong phòng họp, mặc dù giữa hai người còn cách một cái ghế, cũng không có nói chuyện.
Viên Miêu thích ăn sữa chua sau bữa ăn.
Hai cái lọ phong cách cổ điển, anh ta cầm một cái lọ, cô lấy một cái lọ khác.
Anh ta vẫn thích dùng thìa ăn, cô thích cắm ống hút vào hút.
Trong lúc im lặng, sữa chua cũng đã ăn xong, anh ta truyền tới âm thanh thìa chạm vào đáy lọ, cùng với âm thanh ống hút của cô.
Khung cảnh này đột nhiên kích động trí nhớ của Viên Miêu.
Cô đột nhiên hỏi: “Ngày hôm đó gặp Tằng Nhược Cẩm, anh có nói, đã từng nghe Tằng Nhược An đọc và viết thư cho tôi.
Chẳng lẽ anh đã biết bức thư đó là một bức thư tình?”
Anh ta không thừa nhận, cũng không có phủ nhận.
Viên Miêu đột nhiên hiểu ra.
“Vậy năm đó ở lớp, anh biết rõ Nhược An viết thư tình cho tôi, còn nói tôi là bạn gái của anh, anh —— “
Chư Nhất Hành vẫn không có nói chuyện.
“Anh cố ý?”
Chư Nhất Hành lạnh nhạt nói: “Đừng quên, năm đó là cô tỏ tình tôi trước.
Tôi cũng không có để cô ở trước mặt mọi người nhận mình là bạn gái của Chư Nhất Hành.
Sau đó, tôi để cho cô đi nói rõ, chính cô nói không cần.”
Viên Miêu sửng sốt một lúc, giọng cũng trở nên rất nhẹ nhàng: “Chư Nhất Hành, năm đó là do mắt của tôi không tốt.
Một chút cũng không nhìn ra.”
Chư Nhất Hành để lọ xuống: “Bây giờ đã nhìn ra? Muộn rồi.
Đừng quên những gì tôi và cô đã nói, cô cách xa Tằng Nhược An một chút.” Anh ta đứng lên, lấy một miếng trái cây, đi vào phòng làm việc, vừa đi vừa nói: “Buổi chiều không có người tới, cô có thể ở lại phòng họp.” Sau đó đóng lại cánh cửa ở giữa.
Cô ngây người một lúc, nhìn phần trái cây kia.
Đúng vậy, cho tới bây giờ cô cũng không có thói quen ăn trái cây sau bữa ăn, đó đều là thói quen của gia đình.
Viên Miêu mở cửa sổ, cho bay bớt mùi, dọn dẹp đồ trên bàn, cầm giẻ lau tới lau bàn, nhìn sàn nhà một chút, xác nhận không còn một hạt cơm ở chỗ nào, mới để lại ghế, đóng cửa sổ, trở lại vị trí của mình, chọn một bài tập, cô liền làm bài.
Một buổi chiều không có ai quấy rầy, hiệu quả rất tốt, hơn ba giờ, cô ăn phần trái cây kia, gọi điện cho Lôi Diệp và Bình Bình.
Tâm trạng của thằng bé rất tốt, nói qua điện thoại mong mẹ mau trở về, nói là đã sắp hết hai tuần lễ.
Tắt điện thoại, lòng của Viên Miêu hạnh phúc không thôi.
Mười năm cứ trôi qua như vậy… Nghĩ đến đây, cô rùng mình một cái.
Sau hai ngày, Viên Miêu đã quen với công việc đi theo anh ta lên tầng, coi như anh ta không có gì để dọn dẹp, lại ở trong phòng chữa cháy thêm một ngày nữa, Chư Nhất Hành lại nói: “Cô đi hỏi Tần Nhất Phàm xem có gì cần giúp không.” Anh ta nói câu này, giống như là: “Cô sẽ bắt đầu làm việc.”
Viên Miêu không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, xuống tầng mười một, tìm được Tần Nhất Phàm, nói rõ ý định, Tần Nhất Phàm cười một cái.
Anh ta suy nghĩ một chút, cầm đống tài liệu lên: “Đi, cùng tôi đi lên.”
Trở lại tầng mười hai, Tần Nhất Phàm dẫn cô tới một căn phòng ở cuối hành lang, bên trong là một căn phòng nhỏ, một cái ghế, một cái máy vi tính