Hai người im lặng một lúc lâu.
Viên Miêu nói:”Nếu tôi nói là không tính thì sao?”
Ánh mắt của anh ta khiến người khác sợ hãi: “Vậy em nói, làm thế nào mới được tính?”
Cô quay người: “Chư tổng, tôi mệt rồi, yêu không nổi.”
Đèn đường kéo dài bóng của hai người, anh ta đỡ đầu xe: “Viên Miêu, tất cả mọi chuyện, cũng đã trôi qua, anh cũng không có cách nào để cho mọi chuyện qua trở lại, nhưng…”
Cô cắt đứt lời nói của anh ta: “Tôi cũng không tưởng tượng được tương lai của anh và tôi.”
Ánh mắt của anh ta trở nên lạnh lùng: “Nói như vậy, là em không tính tha thứ cho anh?”
Cô im lặng, cười một cái: “Không có chuyện tôi không tha thứ, tôi đã nói rồi, cho tới bây giờ tôi cũng không có hận anh.” Chỉ là: “Tôi không còn yêu anh nữa.”
“Cho dù có Bình Bình?”
“Cho dù có Bình Bình.”
Anh ta trầm giọng cười, nhưng nghe giống như là tự chế giễu, ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn về phía trước: “Nói như vậy, anh muốn một ngôi nhà, em không muốn cho anh?”
Cô không nói lời nào.
“Vậy anh phải làm gì?”
“Nhà không phải là thứ anh muốn.”
“Em cứ định đưa Bình Bình đi trốn đông trốn tây như vậy mà sống?”
“Nếu như anh không có xuất hiện, chúng tôi cũng không phải trốn đông trốn tây như vậy.”
“Đó là ăn nhờ ở đậu, không biết cuộc sống ngày mai thế nào.”
Viên Miêu không nói lời nào.
“Bình Bình còn nhỏ, cần có một cuộc sống tốt.
Mẹ em lớn tuổi, cần an hưởng tuổi già.
Còn em” Anh ta dừng một chút: “Vốn là em đã có một cuộc sống tốt.”
“Nếu như tôi đồng ý những lời anh nói, anh sẽ rời khỏi cuộc sống của chúng tôi?”
Chư Nhất Hành cúi đầu, đè khớp xương ngón tay chuyển sang trắng bệch: “Không thể, anh cần một ngôi nhà.
Em mất đi người thân, nhưng chưa từng trải qua nỗi đau mất mát.
Đời này, anh không muốn có người phụ nữ thứ hai.
Có Bình Bình hay không, anh đều muốn em.”
“Nhưng tôi không có ý định này.”
“Có ý định này hay không, cũng phải có.”
“Anh đừng để cho tôi hận anh.”
Anh ta nhìn cô chằm chằm: “Em không hận anh sao?” Bốn mắt nhìn nhau, cô quay đầu đi chỗ khác.
“Chuyện này, anh không thể làm theo ý của em, vì cái gì em cho là sai.
Trừ người một nhà đoàn tụ, những suy nghĩ khác đều sai.
Anh đã nói rất rõ ràng, em hiểu hay không cũng phải hiểu.
Cho dù có ———— hận anh, anh sẽ dùng cuộc đời còn lại bù đắp cho em.”
Viên Miêu không nói, Chư Nhất Hành nói tiếp: “Anh sẽ làm nhanh chóng, chuyện này kéo dài sẽ không tốt, anh phải nhanh chóng cho Bình Bình một ngôi nhà.
Trong quá trình này, anh sẽ không để ý tới suy nghĩ của em,” anh ta nhìn cô: “Hy vọng em có thể hiểu được.”
“Anh để ý suy nghĩa của tôi lúc nào?”
“Không có chỗ để nói chuyện này.
Trừ việc này, việc gì anh cũng nghe theo em.
Có thể coi là nợ, có cả thời gian cả đời cho em.
Ơn lớn không thể nào cảm ơn được, thiếu tiền cũng giống vậy: Anh dùng cuộc đời còn lại bù đắp cho em.”
Anh ta vòng qua đầu xe, mở cửa xe, bình tĩnh thản nhiên nói: “Em lên nhà đi.
Trời lạnh, em nhớ mặc ấm, đừng để bị cảm.” Nói xong, anh ta định ngồi xuống, lúc đóng cửa xe, anh ta nói: “Đang đợi lệnh triệu tập.” Dứt lời, lái xe đi.
Viên Miêu suy nghĩ rất nhiều lần, chính là nghĩ tới ngày này, phát hiện não giống nhưng ngừng hoạt động vậy.
Cô không biết là mình nên ngăn cảnh anh ta lại, hay là nên làm như thế nào, chẳng qua là cô chỉ đứng sững sờ một lúc, nhìn anh ta lái xe rời đi, đèn hậu của chiếc xe như hai nén hương, cách cô càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất không thấy.
Sáng thứ hai, Viên Miêu dậy rất sớm, quần áo và cặp sách của Bình Bình đã được chuẩn bị từ tối hôm trước, Bình Bình cũng thức dậy từ rất sớm, đối với cuộc sống đi học mẫu giáo, vừa mới lạ vừa hồi hộp, lải nhải không ngừng cả buổi sáng.
Ba người đang ăn sáng, Viên Miêu lau miệng cho Bình Bình, chỉnh lại quần áo cho thằng bé, mới kéo thằng bé ra cửa, có tiếng chuông cửa vang.
Lôi Diệp đang đọn dẹp bát đũa, đôi mắt nhìn Viên Miêu: “Ai vậy? Chẳng lẽ là Nhược An?”
Bình Bình vừa nghe được, liền kêu to: “Chú An.”
Viên Miêu đứng dậy mở cửa, chưa kịp nói, nụ cười liền cứng lại.
Cô phản ứng trước khi nói: “Dì Tằng.”
Mẹ của Tằng Nhược An nhìn thông qua cô, nhìn đứa trẻ đằng sau một chút: “Là tôi đi vào, hay là cô đi ra?”
Lôi Diệp còn cầm bát trong tay, nhất thời cũng sững người tại chỗ.
Không đợi Lôi Diệp phản ứng, cô tiện tay mở chốt cửa, hướng về phía thang máy đi.
Hai người ra thang máy, Viên Miêu nói: “Dì Tằng, dì nhìn xem, chúng ta tìm một chỗ ngồi, hay là đứng nói chuyện? Tùy vào thời gian của dì.”
Mẹ của Tằng Nhược An bất ngờ, trong ấn tượng, Viên Miêu là người cư xử khôn khéo.
Không đợi bà ấy mở miệng, Viên Miêu nói: “Con biết hôm nay dì tới đây là có chuyện gì, Nhược Cẩm nói cho dì biết ạ? Dì yên tâm, con cũng đã nói, nhà này là con mượn của Nhược An, con của con không có hộ khẩu, con cũng không ở đây mãi mãi.”
Lời nói thẳng thắn của Viên Miêu khiến cho mẹ của Tằng Nhược An bất ngờ, nhất thời cũng không nói gì, chẳng qua là hỏi: “Còn đứa bé kia?”
“Dĩ nhiên không phải của Nhược An, dì yên tâm.
Cho tới bây giờ Nhược An chưa làm chuyện gì khiến dì lo lắng, còn con, cũng biết