Viên Miêu cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên, cười nói: “Chuyện này không phải đã rõ ràng sao? Nếu như đổi lại là mẹ, mẹ cũng sẽ không vui.”
Sắc mặt Lôi Diệp tối sầm lại.
Viên Miêu nói: “Chuyện này chúng con đã sớm biết từ lâu rồi, cũng không có cái gì bất ngờ, cho tới bây giờ cũng không có ý định này.
Chỉ là” Cô bình tĩnh nói: “Nhược An là một người bạn tốt, nếu chúng ta không có suy nghĩ vô lý nào, và tự nhiên đối với nhà bọn họ cũng không tạo ra đe dọa gì.” Cô kêu Bình Bình tới, đưa thằng bé đi trường mẫu giáo.
Viên Miêu đưa Bình Bình tới trường mẫu giáo, hai mẹ con khó rời khỏi nhau một thời gian dài.
Bình Bình còn lo lắng hơn: “Mẹ, mẹ sẽ không bỏ con chứ?”
Viên Miêu nhớ tới cuộc nói chuyện điện thoại hôm trước, trong lòng đau xót, đem Bình Bình ôm vào trong lòng: “Làm sao có thể? Bình Bình là người mẹ yêu thương nhất, tại sao mẹ lại bỏ Bình Bình được.”
Bình Bình hôn cô một cái: “Mẹ là tốt nhất.” Sau đó ôm cổ cô nói: “Mẹ, Bình Bình yêu mẹ nhất.”
Hai người lại nói chuyện một lúc, mới đưa Bình Bình vào lớp học.
Mới vừa ra ngoài, đúng lúc Tằng Nhược An gọi điện thoại tới, nghe thấy giọng nghẹt mũi của cô: “Khóc?”
Dù chỉ là nghe điện thoại, nhưng Viên Miêu đã lau nước mắt: “Không có chuyện gì.”
Đầu bên kia của điện thoại im lặng một chút, Tằng Nhược An nói: “Mẹ anh mới vừa đi?”
“Ừ.
Anh yên tâm, tôi nói với dì ấy, đứa bé không phải là của anh, nhà chúng tôi sẽ sớm dọn ra ngoài.”
Tằng Nhược An thở dài: “Miêu Miêu, anh xin lỗi .”
“Không thành vấn đề, trốn đông trốn tây như vậy cũng không phải là một chuyện.”
Giọng thoải mái của Viên Miêu khiến cho Tằng Nhược An chua xót trong lòng: “Miêu Miêu, có lúc anh cũng trách mình, tại sao tính tình của mình lại mềm lòng như vậy.” Tối ngày hôm qua Nhược Cẩm ầm ĩ một trận.
Chuyện ngày hôm qua, đã khiến Nhược Cẩm suy sụp khóc đến khàn cả giọng, Nhược An nói thế nào cũng không tin, còn đòi gọi điện thoại cho mẹ của bọn họ, nói Nhược An có con riêng ở ngoài, nói rằng sẽ cho Viên Miêu cả thế giới.
Mẹ của Tằng Nhược An nói: Tằng gia tuyệt đối sẽ không để cho Viên Miêu bước vào cửa, muốn Tằng Nhược An cam đoan, nhất định không được có chuyện gì với Viên Miêu.
Viên Miêu cố làm giọng nhẹ nhàng: “Không sao, người hiền lành khó tránh khỏi như vậy, giống như….” Cô không có nói tiếp.
“Nhất Hành làm việc, thỉnh thoảng có làm nhiều một chút.
Hôm qua cậu ấy tới tìm anh.” Cuộc sống tối hôm qua của anh ta có thể dùng từ náo loạn để hình dung.
Thật vất vả để dỗ mẹ và em gái, nửa đêm Chư Nhất Hành lại muốn gặp anh.
Viên Miêu không để trong lòng, hỏi qua loa: “Ừ, vậy anh ta tới làm gì?”
Tằng Nhược An cười nhạo chính mình: “Cậu ấy đánh anh một lúc.”
Viên Miêu sợ hãi: “Anh ta đánh anh? Tại sao chứ?”
“Cậu ta hỏi anh có phải hay không đã sớm biết Bình Bình là con của cậu ta.”
Hai người đều im lặng, Viên Miêu nói: “Tôi xin lỗi.”
“Không có gì phải xin lỗi anh, anh cũng chửi cậu ta một trận.
Anh nói, anh dựa vào mắt mình đoán được là con của cậu ta, cậu ta cũng có mắt, nhưng cũng đã làm gì?”
Lại yên lặng, Viên Miêu hỏi: “Anh ta nói cái gì?”
“Không nói gì, tức giận đến nỗi thở hổn hển, hai mắt đỏ hoe, dự đoán cậu ấy đã khóc, nhìn cũng thật đáng thương.
Biết cậu ấy nhiều năm như vậy, lần đầu anh thấy cậu ấy mất khống chế như vậy.” Suy nghĩ một chút bóng lưng rời đi tối hôm qua, buồn tẻ vô biên.
“Anh ta đáng bị vậy.”
Tằng Nhược An thờ dài: “Miêu Miêu, anh đã hỏi mẹ anh, trong tài liệu tố cáo năm đó không có gì, chỉ có thể nói là có nhầm lẫn.”
Viên Miêu dựa ở vào gốc cây, nhìn lên trời: “Anh nói làm sao để tha thứ? Sai cũng đã sai rồi, tôi cũng không muốn quay về.
Hơn nữa, không phải tôi vì bố của tôi không tha thứ cho anh ta.
Năm đó là anh ta từ tỏ bôi.”
“Vậy em có nghĩ đến hay không, ban đầu cậu ấy cũng rất khó khăn với em.
Năm đó sau khi xảy ra chuyện, anh cũng không tìm được cậu ấy.
Sau đó nghe đồng nghiệp của anh nói, cậu ấy đã có một thời gian chữa trị rất lâu.”
“Chữa trị?”
“Bị trầm cảm nặng do mất ngủ cả đêm.
Đồng nghiệp nói, tính cách của anh ta bị hoang tưởng rất nặng, có thể do lần thay đổi gia đình đầu tiên đã để lại vết thương, khiến cậu ấy trở nên nhạy cảm và kiên trì với một số việc hơn.”
“Anh ta?”
“Chư Nhất Hành chỉ là bướng bỉnh, chưa chắc lạnh lùng như vậy.
Anh nói những chuyện này không có ý gì khác, chính là hy vọng em suy nghĩ thật kỹ, dù sao cũng liên quan tới Bình Bình.”
Bởi vì là ngày đầu tiên Bình Bình đi học mẫu giáo, mới hơn nửa ngày, Viên Miêu đã sớm đứng đợi ở cổng trường mẫu giáo vào buổi trưa.
Nghe thấy tiếng động cơ, cô cũng không quan tâm, một lúc cảm giác có người đang đến gần, cô thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, nhưng là Chư Nhất Hành.
Cô theo bản năng tránh sang một bên: “Anh tới làm gì?”
Chư Nhất Hành tiến lên một bước: “Tránh cái gì?”
“Tránh anh.”
Chư Nhất Hành nhìn cô, có chút cười tự giễu: “Năm năm qua, anh nghĩ tới rất nhiều lần, cuối cùng cảm thấy, chỉ có thể dùng sức mạnh, mới có thể giữ em bên cạnh.
Em có trách anh cũng không còn cách nào khác.” Ánh mắt của anh ta có chút đỏ: “Tối hôm qua không phải em cũng không có ngủ? Một phút giây anh cũng không có ngủ, nghĩ đến em và Bình Bình, hận không lập tức có thể đón hai người về.”
“Anh đừng quên, anh đã ký thỏa thuận từ bỏ quyền lợi với thằng bé.”
“Miêu Miêu, chuyện em tính toán anh không nhắc tới, anh nợ em, anh sẵn sàng chiều chuộng