Chương 13: Cứng rồi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Bàn tay đặt trên bàn của cô khẽ nắm chặt, Tiêu Tắc thực ra có chú ý thấy, nhưng ánh mắt vẫn như cũ đặt trên người Cù đạo diễn, vẻ mặt tươi cười nhìn không ra chút sơ hở nào.
“Không cần, mới vừa rồi bị tôi làm ướt, lấy ra cũng không ổn lắm.”
Anh rút tay ra, đầu ngón tay như vô tình đặt trên mũi. Khương Đường ngồi đối diện hắn, nhìn thấy vô cùng rõ ràng, tên này vừa rồi hô hấp hơi ngừng lại, rõ ràng là đang ngửi.
Đồng tử tối tăm, con ngươi chuyển đến, nhẹ nhàng nhìn thẳng vào cô, chỉ trong nháy mắt lại vô cùng tự nhiên di chuyển ánh mắt đi.
Cù Đào vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, thấy anh đã sửa sang ổn thỏa, gật đầu liền hô lên, “Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục thôi.”
Một lần nữa hai người lại hiện lên trên màn ảnh, Cù Đào nói thầm trong lòng, tại sao vẻ mặt Tiểu Khương lại có gì đó không đúng lắm?
Trước máy quay phim, Tiêu Tắc lại đột nhiên mở miệng, “Tôi không phải là mẫu người chị thích.”
Theo lý thuyết đây nên là một câu nghi vấn, nhưng anh lại dùng giọng điệu trần thuật để nói ra. Người đàn ông ngữ điệu ôn hòa thản nhiên, không có chút ý tứ gay gắt nào, ngược lại có chút thẳng thắn chân thực.
Khương Đường ngẩn ra, không nghe thấy Cù đạo diễn hô cắt, cô biết đạo diễn vẫn muốn tiếp tục, suy nghĩ một lát, nói: “Tôi cho rằng cậu sẽ hợp tác cùng Trác Linh.”
Nghĩa bóng chính là so với anh, cô càng thích hợp tác cùng Lương Ngạn Văn hơn.
Cô đã được nói trước rằng lúc quay VCR yêu cầu thành thật, nên cô nghĩ lúc này nói mấy câu khách sáo thật không có ý nghĩa gì.
Tiêu Tắc gật đầu, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị sẽ nhận được câu trả lời này, ngữ khí vẫn không thay đổi nói, “Tôi chắc chắn sẽ khiến chị yêu thích tôi.”
Chị
Chỉ là xưng hô rất đỗi bình thường, lại khiến cô nhớ tới cảnh hai người làm đủ mọi chuyện trong phòng nghỉ.
Lúng túng pha lẫn xấu hổ nổi lên trong lòng, đối phương chỉ vì hiệu quả của tiết mục thôi, cô không những không nhiệt liệt hồi đáp, đã vậy còn suy nghĩ đến chuyện khác, thật sự quá không chuyên nghiệp.
Khương Đường kẹp chặt hai chân, nhưng ướt át đã chuẩn bị len lỏi ra ngoài.
Lại nhìn về phía người đàn ông đối diện, chỉ thấy môi anh cong lên tạp thành một vòng cung nhẹ, trong đôi mắt lại lóe tia sáng thâm trầm.
Hô hấp Khương Đường hơi ngừng lại.
Cô xấu hổ cái rắm, cô suýt chút nữa đã tin tên quỷ này!
Sau màn hình quay phim, Cù Đào nhỏ giọng dặn dò qua bộ đàm, “Máy số 1, quay cận, đúng, nhắm ngay mặt Tiểu Khương, rất tốt!”
Cù Đào mừng rỡ, đối với biểu cảm của Khương Đường vô cùng kinh ngạc.
Vẻ mặt này, vừa có chút quyến rũ tự nhiên của người phụ nữ trưởng thành, lại có chút bối rối của thiếu nữ ngây thơ.
Rất tuyệt nha!
*
Quay hình xong cảnh trong quán cà phê, hai người theo kịch bản ra ngoài tản bộ.
Tổ tiết mục vì để gia tăng sự lãng mạn mà đã tốn rất nhiều tâm huyết, đã sớm trang trí đèn màu khắp mặt đất, trên cầu. Vườn cây ngày thường buổi tối không mở cửa, bởi vậy ánh đèn đường thưa thớt, sắc trời tối đen, vô số đèn nhỏ lấp lánh treo trên tường giống như cả bầu trời tinh tú rơi xuống nhân gian vậy.
Khương Đường có thể tưởng tượng lúc biên tập cắt nối hậu kỳ sẽ ghép thêm vào hiệu ứng hồng nhạt và đương nhiên sẽ không thể thiếu ca khúc trữ tình được lồng thêm vào đoạn phim, cô và Tiêu Tắc nháy mắt sẽ trở thành cặp đôi thật sự rồi.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện thực này lại không có hiệu ứng âm thanh nào cả, lúng túng chỉ có thể tiếp tục lúng túng, làm cách nào cũng không thể biến ra khung cảnh lãng mạn.
Cù Đào chưa mừng được bao lâu, lần thứ hai tâm tình lại ảm đạm, nhìn màn ảnh do dự một chút không biết nên hay không kêu ngừng lại. Hai người này đối thoại quá ít, hậu kỳ cho dù tốt mấy, nhưng vẫn phải có tư liệu sống mới được.
Không biết có phải ông trời nghe thấy tiếng lòng ông ấy hay không, đột nhiên giày cao gót của Khương Đường bị mắc kẹt.
Vườn cây tự nhiên lấy thực vật làm đầu, trên mặt đất được