Chương 14 : Khẩn trương cái gì?
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Cù Đào cuối cùng cũng hô ‘Cắt’, Khương Đường lập tức cởi áo khoác ra trả lại cho Tiêu Tắc, cũng không thèm nhìn anh, chỉ khách khí nói cảm ơn sau đó bước nhanh về phía Quách Thắng Nam.
“Có chuyện gì vậy?”
Nghe Quách Thắng Nam hỏi, Khương Đường lúc này mới ý thức được hành động của mình, cô nhíu mày.
“Không có gì.”
Quách Thắng Nam hiếm khi nghiêm túc an ủi cô, “Đừng lo lắng, Cù Đào thực sự rất dễ làm việc chung, ông ấy nếu đã kêu cậu tới, khẳng định chính là xem trọng cậu, không cần quá lo lắng, tự mình thể hiện thật tốt là được.”
Khương Đường trầm mặt nhìn cô ấy, nhìn đến mức Quách Thắng Nam cũng nhíu mày theo. Giao tình mười mấy năm, chỉ cần một ánh mắt, hai người liền tâm linh tương thông tìm một góc không người để nói chuyện.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Khương Đường vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nhịn nửa ngày, cuối cùng lên tiếng, “Tớ cảm thấy tớ gần đây hình như thấy hơi ‘khát’.”
Cô đây là đã khéo léo dùng từ thay thế, sự thật là cô lúc nào cũng cảm thấy cơ thể như bị thiêu đốt, chỉ chạm nhẹ đã ướt, kỳ quái đến không tưởng tượng nổi.
Quách Thắng Nam thiếu chút nữa đã chửi thề, cô ấy còn tưởng có chuyện gì lớn, ngắn ngủi vài giây trong đầu đã tưởng tượng ra đủ mọi loại tai nạn trong vòng tròn xã giao này.
Kết quả lại là chuyện này?!
Quách Thắng Nam lúc làm việc thường không hút thuốc, nhưng hiện tại có thể tính là công việc đã kết thúc, hai người lại đang nói chuyện riêng, cô ấy móc thuốc lá ra, bật lửa châm thuốc, rít một ngụm, phun ra một vòng khói trắng, nói: “Cậu ‘khát’ thì cũng là chuyện bình thường thôi, Chu Ngang đã rời đi bao nhiêu năm như vậy, nói thật, tớ còn lo lắng cho tâm sinh lý của cậu có khỏe mạnh không đấy.” Cô ấy thở ra một làn khói, đáy mắt có ý cười, “Trước kia ở Châu Âu rất nhiều phu nhân vì dục cầu bất mãn mà bị bác sĩ chẩn đoán mắc chứng cuồng loạn, tinh thần có vấn đề đấy.”
Khương Đường thần sắc cổ quái, “Cảm ơn cậu đã kể cho tớ nghe câu chuyện xưa.”
Quách Thắng Nam bật cười, “Tình dục vốn là bản năng, mọi người đều trưởng thành rồi, không cần thiết phải tránh né nó.”
Khương Đường trầm mặt một lúc lâu, cuối cùng chỉ trả lời vỏn vẹn ba chứ, “Có đạo lý.”
Chỉ vậy thôi?
Quách Thắng Nam nhướng mày, “Cho nên cậu muốn tớ giúp cậu tìm kiếm một chút sao?”
“Tìm kiếm cái gì?”
Quách Thắng Nam có chút hận sắt không thành thép thở dài, “Thân phận tiểu phú bà của cậu cũng chẳng phải là chuyện bí mật gì, so với mấy bà cô kì lạ, nhóm tiểu thịt tươi chắc chắn thích cậu hơn rồi.”
Nếu không phải vị tổ tông đứng trước mặt cô ấy có bộ dáng lạnh lùng, hơn nữa chính mình còn bị đủ loại công kích, thì cô đã trở thành miếng thịt béo ngon lành bị mấy tiểu minh tinh muốn nổi tiếng đến phát điên kia gặm không còn sót chút xương nào rồi.
Nổi tiếng vì bị bôi đen thì cũng là nổi tiếng, nghề này chỉ có một loại người đáng sợ --- chính là người không tra ra được chuyện xấu nào.
“Haiz, không phải chứ, Thắng Nam, cậu còn muốn kiêm luôn chức tú bà sao?”
Quách Thắng Nam thở ra hai ngụm khói thuốc, tức giận nói, “Được, là tôi đây lo chuyện bao đồng rồi.”
Khương Đường trêu ghẹo, “Biết cậu vì tớ mà lo đến bạc đầu rồi.”
Chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, Quách Thắng Nam liếc nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, vừa gẩy tàn thuốc, vừa vân vê đầu lọc nói, “Tớ phải tiếp cuộc điện thoại này, không đùa với cậu nữa, cậu tự mình suy xét đi, suy nghĩ kĩ rồi thì nói với tớ.” Lúc vừa định ấn phím nghe, chân mày cô ấy hơi chau lại, ngón tay lại lùi về. Ngẩng đầu nhìn cô gái cười hì hì nói, “Đương nhiên loại này chỉ có thể là loại quan hệ thể xác thôi, nếu cậu nghĩ đến việc yêu đương thì đừng tìm tớ, loại chuyện này tớ giải quyết không được.”
Chuyện nên nói đều đã nói xong, Quách Thắng Nam không chờ cô trả lời, tay bấm nhận cuộc gọi đến góc khuất nói, “Alo, là tôi, có chuyện gì?”
Khương Đường nhìn chăm chú bóng lưng cao gầy của cô ấy, ngẩn người vài giây, không hiểu sao lại muốn bật cười.
Yêu đương? Có trời đất chứng giám, cô căn bản không hề nghĩ tới chuyện đó.
Đại khái có thể là do Chu Ngang để lại cho cô kinh nghiệm quý giá kia,nên hiện tại cô không hề muốn mang tâm lý thấy chết không sờn, một lần nữa lại lún sâu vào thứ gọi là yêu đương kia.
*
Cuộc điện thoại kéo dài hơn hai mươi phút vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, Quách Thắng Nam liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lại liếc nhìn sang Khương Đường đang đứng buồn bực bên cạnh, nói đối phương đợi mình hai phút, sau đó ấn nút tắt tiếng.
Khương Đường thấy cô ấy đi tới, đứng dậy nhẹ nhàng hỏi, “Xử lý xong rồi?”
Quách Thắng Nam lắc đầu, giơ giơ điện thoại đang còn kết nối lên, “Vẫn chưa, đợi lát nữa còn phải về công ty, tớ kêu Hiểu Bắc đến đón cậu nhé.”
Khương Đường thoải mái gật đầu, “Hiểu rồi, cậu cứ lo chuyện cậu đi, không cần để ý tớ đâu, tự tớ gọi điện thoại cho Hiểu Bắc được rồi.”
“Chị Nam, hai người sao