Khả Nguyệt Lam nhanh chóng thu giọn đồ đạc rồi cùng y lên xe.
Chỉ có khoảng mười binh sĩ thân cận cưỡi ngựa hộ tống phía sau, Tình Quân ngồi phía ngoài khung xe nói vào:
- Tam vương gia và Nguyệt cô nương, chúng ta xuất phát.
Nguyệt Lam ngồi trong kiệu bị y ôm lấy không dám phản kháng, dứt lời tiếng thúc ngựa cất lên.
Chiếc xe thô được ngựa kéo đi lọc cọc trên đất đá.
Cô vốn chưa đi xe kiểu này bao giờ, quả thật đi được một lúc đưa qua đưa lại chóng mặt hồn phách muốn bay thẳng lên trời.
Cung Dịch Nguyên Cố thấy cô bơ phờ thì liền nhỏ nhẹ hỏi:
- Sao thế? Nàng không quen sao?
Nguyệt Lam gật gật đầu, cả người mất hết sức lực dựa vào người y.
Y cũng thấy xót lòng, ôm lấy cô dỗ dành:
- Ta cưỡi ngựa đưa nàng về nhé?
Cô lắc đầu, giọng có chút yếu ớt:
- Không cần, một lát nữa sẽ ổn thôi.
Cô nằm trong vòng tay của y, nhắm mắt lim dim ngủ.
Quy cũng ghé vào chân y nằm ngủ say, so với cô nó còn tốt hơn nhiều.
Chiếc xe ngựa chầm chậm tiến về phía trước, cứ như thế mà trở về Tây Sơn.
Hai ngày sau đã đến được rừng trúc, tiếng gió vi vu qua kẽ lá khiến tâm tình cô tốt hơn.
Trở về Trúc Sơn viện, cô vui vẻ xuống xe ngựa.
- Thật tốt quá.
Mở cửa viện ra, Nguyệt Lam ôm Quy đi vào trong.
Cung Dịch Nguyên Cố quay qua nói với Tình Quân:
- Ngươi về Đinh Vương phủ trước.
Tình Quân gật đầu hiểu ý để lại Khương rồi rời đi.
Y đi vào viện, vẫn bình dị như thế, lá xoan đào cùng lá trúc đã trải thành một cái thảm mỏng.
Nguyệt Lam để balo trong phòng rồi chạy ra:
- Tam vương gia, tam vương gia.
Y đỡ lấy cô phòng hờ ngã, mỉm cười:
- Sao thế?
Cô ngước lên, ánh mắt vui thích:
- Chúng ta ra chợ đi.
Mua một ít đồ cho buổi trưa.
Y đồng ý, nhưng cảm thấy không ổn cho lắm liền nói:
- Nàng ở lại đây, ta đi mua cho.
Nàng không khoẻ nên ở lại nghỉ ngơi.
Nguyệt Lam không nghi ngờ cũng gật đầu:
- Vậy ngài muốn ăn gì có thể mua về.
Ta ở viện.
Cung Dịch Nguyên Cố rời đi, cô không cỏ chuyện gì làm liền giọn dẹp phòng ốc.
Cả căn phòng đóng mạng nhện, lớp bụi dày, giọn mãi mới xong.
Sau đó cô xuống bếp giọn dẹp củi lửa, ra sân vườn quét tước.
Cứ như một cô Tấm nhỏ, ngoan ngoãn đáng yêu.
Y đi ra chợ mua một ít thịt lợn, rau và củ cải về.
Mua thêm cho cô vài bộ y phục và giày nữa.
Đi ngang qua quầy trang sức, thấy một cây trâm hồ điệp màu đỏ xinh xắn, nghĩ rằng cô cài lên rất đẹp, liền sẵn tiện sắm luôn.
Cưỡi ngựa trở về Trúc Sơn viện, một bóng nhỏ đang ngồi dưới bụi trúc hì hục đào đất.
Nghe tiếng ngựa phía sau, Nguyệt Lam quay lại, bên cạnh là vài cây măng trúc nhỏ, cô cười tươi:
- Tam vương gia, có măng.
Cung Dịch Nguyên Cố xuống ngựa, đi lại hôn lên tóc cô.
Đây không phải là cuộc sống giản dị nhưng ngọt ngào sao? Hai người trở về phòng bếp, y nấu đồ ăn, cô ngồi một góc lột măng trúc.
- Tam vương gia, lúc nhỏ ta ở với ông bà, phía sau có vài bụi trúc.
Mùa mưa nó mọc rất nhiều, còn trên bãi cỏ cũng mọc cả nấm rơm, bình thường sau một đêm là nó mọc nhiều lắm.
Ta và ông cứ cưỡi ngựa chạy lòng vòng hái nấm, còn bà và mấy ca ca ở nhà nấu cơm.
Hồi nhỏ bố mẹ cô rất bận bịu nên gửi ba anh em về nhà ông bà nội nhờ chăm sóc.
Ông có một trang bảo tồn và huấn luyện ngựa đua.
Những lúc rảnh thường dẫn mấy đứa cháu ra tập cưỡi, riết thành quen.
Y đang hầm canh củ cải, nghe cô nói bất giác mỉm cười:
- Nàng thật lạ.
Nguyệt Lam lột xong măng bỏ vào rổ mang ra giếng rửa sạch sẽ rồi mang vào bếp:
- Tam vương gia, cái này lấy một ít xào, còn lại phơi khô nhé?
Cung Dịch Nguyên Cố gật đầu, nhìn nữ nhân lanh lợi bên cạnh, cái miệng nhỏ liến thoắng.
Bất giác trong lòng yên ả, y cũng muốn mãi mãi như thế này.
- Gọi ta là Hạo Lâm là được rồi.
Khả Nguyệt Lam đang thái măng bỗng khựng lại, ngạc nhiên nhìn y.
Cái gì??? Gọi hắn là Hạo Lâm? Mình có nghe nhầm không? Cái tên đó chỉ có mẹ hắn mới được gọi thôi mà.
Cô cười gượng:
- Không được, tam vương gia, thất lễ quá.
Y cúi xuống hôn lên môi cô:
- Lần nàng trở về đã hùng hổ gọi ta là Đinh Hạo Lâm cơ mà.
Sao giờ lại biết sợ rồi.
Nguyệt Lam cắn cắn môi căng thẳng.
Ai biết sẽ gặp lại chứ!
Cô gật đầu:
- Được rồi được rồi.
Hạo Lâm thúc.
Cung Dịch Nguyên Cố đạt được mong muốn, vui vẻ nấu cơm.
Nguyệt Lam có cảm giác như bị bắt nạt, phụng phịu tiếp tục thái măng.
Bữa cơm có ba mặn một canh, hai người vui vẻ ăn.
Sói con cứ quấn quýt bên chân cũng được một bát cơm ngon.
Nếu thời gian chầm chậm trôi qua như thế này, ta không có gì để lưu luyến nữa.
- Nguyệt Nhi, nàng ở lại đây luôn phải không?
Nguyệt Lam đang rửa bát bằng nước sôi, nghe thế thì mỉm cười:
- Ngài hỏi như thế ta không biết trả lời.
Cô muốn nán lại đến tháng ba năm sau, để cho y không vào cung xin ban hôn nữa.
Rồi cô sẽ trở về hiện đại, đến lúc đó, cái thứ tình cảm này phải buông bỏ.
Cung Dịch Nguyên Cố không được nghe câu trả lời thoả đáng thì thất vọng.
Được rồi, ta không giữ được nàng.
Hai người bình thản sống những ngày ở Trúc Sơn viện.
Vườn trống phía sau được tận dụng trồng rau, đào thêm một cái ao nhỏ nuôi cá.
Phía sân trước trồng thêm vài bụi hoa xinh đẹp.
Y cũng phụ cô làm chuồng, mua gà mua vịt về nuôi.
Tình Quân sau nửa tháng trở lại Trúc Sơn viện thì kinh ngạc, nơi này trước kia chỉ đơn giản sơ sài, vườn không đất trống.
Nhưng bây giờ thì hoa cỏ mơn mởn, rau