Nguyệt Lam chưa muốn đứng dậy, hôm nay cô cao hứng uống được hơn một bát rượu, đang vui vẻ:
- Một chút nữa đi mà.
Y không kiên nhẫn bế ngang cô lên rồi quay qua nói với Tình Hương:
- Ngươi lo hai tên sâu rượu đó đi nhé! Đừng để chúng đánh nhau.
Tình Hương gật gật đầu.
Y bế Nguyệt Lam trở về phòng, cô ngà ngà say lăn qua lăn lại trên giường:
- Hừm!!!! Đừng đụng vào ta.
Khuôn mặt đỏ ửng của cô rất phong tình, đôi mắt quyến rũ đàn ông đang nhìn chằm chằm y.
Nếu nói y không động lòng thì chắc chắn không phải nam nhân.
Nhưng xin lỗi, y là nam nhân nên rất đ ộng tình với cô.
- Đừng nhìn ta như vậy, yêu tinh.
Y cúi xuống nhéo má cô một cái, Nguyệt Lam liền bắt lấy tay y:
- Nóng quá.
Cô áp tay y lên má mình, nhắm mắt.
Cung Dịch Nguyên Cố leo lên giường nằm bên cạnh ngắm cô.
Phải nhanh chóng cho nàng danh phận thôi.
Nguyệt Lam lần đầu uống rượu mà say quên trời đất, ôm lấy nam nhân không rời, bắt đầu lảm nhảm:
- Bố, con không tìm thấy tất rồi.
Hừm......!cái quyển sách này....
Cô rúc vào cổ y, hơi thở nóng rực phả vào người khiến y tê dại.
Cung Dịch Nguyên Cố nhắm mắt cố gắng không cho con thú trong người sổng ra.
Mà cô đâu có biết, cứ đưa tay lên làm loạn thân thể y, sờ sờ nắn nắn cơ ngực rồi đến bụng, cười hì hì:
- Này, nói cho anh biết, tôi biết xuyên sách đấy.
Tôi đến một nơi có một nam nhân cực kỳ xinh đẹp.
Nguyệt Lam ngước lên nhìn y, nói tiếp:
- Đúng, đẹp giống như anh vậy ấy.
Ơ mà.....!là anh mà.
Cô đánh đánh vào y, bĩu môi muốn khóc:
- Ta tưởng ngươi sẽ biến mất rồi, quyển sách ta không tìm thấy.
Hức, ta tưởng ngươi biến mất! Rốt cuộc ngươi là ở trong sách hay là quá khứ?
Cung Dịch Nguyên Cố có chút đau lòng ôm lấy cô, dỗ dành:
- Nguyệt Nhi ngoan nào, không phải ta ở đây sao?
Y cầm tay cô áp lên mặt mình:
- Ta ở đây, chờ nàng, phải không?
Nguyệt Lam phụng phịu ôm lấy mặt y, uỷ khuất đáng thương:
- Đinh Hạo Lâm, ta sợ ngài bị tứ mã phanh thây.
Đừng có tạo phản nữa được không? Nơi đây không phải do ngài làm chủ, ngài nghe lời ta đi.
Cung Dịch Nguyên Cố gật đầu, lau đi hàng nước mắt của cô:
- Ta nghe lời nàng, nghe lời nàng hết.
Cô ôm lấy y:
- Ta không muốn mất ngài đâu.
Trong lòng y gợn sóng.
Nàng đang bảo vệ bằng mọi giá, nếu gặp nàng trước đây, chắc chắn sẽ bỏ qua.
Có phải duyên phận đưa nàng đến đây cứu rỗi cuộc đời đầy oán hận của y?
- Nguyệt Nhi, ta với nàng thành thân nhé?
Nguyệt Lam không trả lời, cô nhỏ giọng:
- Mẹ ơi khát nước.
Cung Dịch Nguyên Cố toan rời giường rót nước nhưng cô ôm rất chật không đứng dậy được.
Miệng nhỏ vẫn than vãn:
- Mẹee!
- Nguyệt Nhi, ta rót nước cho nàng.
- Mẹ!!!! Mẹ ơi mẹ!
Cô càng gọi to hơn, y không chịu được mà cúi xuống hôn môi ngăn lại lời nói.
Nguyệt Lam rượu vào gan rất lớn, nghiêng đầu chào đón nụ hôn kia.
Cung Dịch Nguyên Cố có chút mê dại, quấn quýt đôi môi mềm mại.
Tuy thời gian này ngủ cùng giường nhưng y chưa đụng chạm gì lên người cô cả, cùng lắm chỉ ôm hôn thân mật một chút.
Y tôn trọng cô, không muốn ép buộc gì cả.
- Hạo Lâm, nóng!
Nguyệt Lam mơ mơ màng màng, cô cựa quậy một chút, luồn tay vào áo y làm loạn.
Cung Dịch Nguyên Cố bắt tay cô lại ghì chặt xuống giường, y lật người đè lên cô, trong đáy mắt tối lại, y phục đã bị làm cho xộc xệch, gằn giọng:
- Nàng biết mình đang làm gì không Nguyệt Nhi?
Cô nhìn y bĩu môi, cái điệu bộ này là một mảng mê tình, khẽ uốn người một chút:
- Ta muốn đi tắm.
Giọng nói nhỏ nhẹ lọt bên tai y, sự tức giận biến mất, y hỏi:
- Nàng biết mình đang làm gì không?
- Ngài mắng ta.
Cô lại khóc lên, hệt như một đứa trẻ đòi kẹo.
Cung Dịch Nguyên Cố bất lực tòng tâm, mắng không được, dạy dỗ không được.
Y thả lỏng tay, nhéo nhéo má cô:
- Ta không có mắng nàng, nàng uống say rồi, ngủ đi nhé!
Nguyệt Lam hất tay y ra, uất ức:
- Không, ta không có say đâu.
- Thật muốn đè nàng ra phạm tội mà.
Cung Dịch Nguyên Cố hất tay về ngọn đèn đang sáng, ngay lập tức căn phòng trở nên tối om.
Nguyệt Lam chưa làm quen được bóng tối đã bị một cái ôm bao vây lấy, đôi môi cũng bị chiếm hữu.
Cái lưỡi to của y càn quét khoang miệng, hút hết dưỡng khí.
Nụ hôn vụn vỡ dần đến má, đến mang tai rồi xuống cổ.
Tiếng y văng vẳng xa gần, khàn khàn sắc dục:
- Nguyệt Nhi, hôm sau nàng tỉnh lại có lẽ sẽ rất hận ta.
Cô bị doạ cho đến tỉnh ba phần, nhanh chóng muốn đẩy y ra:
- Hạo Lâm, Hạo Lâm.
Từ cổ truyền lên cảm giác kỳ lạ, một mảng tê tê.
Hắn trồng cho cô một quả dâu đỏ.
Cung Dịch Nguyên Cố bắt lấy đôi tay kia cố định trên đỉnh đầu, dựa theo ánh sáng trăng phía ngoài rọi vào phòng.
Nhìn gương mặt căng thẳng của cô, y vuốt v e nhẹ gò má rồi bàn tay hư hỏng lần mò đến nút thắt áo.
Nhìn cô một cách thâm tình mang theo d*c vọng mãnh liệt, cười xấu xa:
- Yêu tinh nhỏ, là nàng đốt lửa trước.
Nguyệt Lam như được thanh tỉnh, cảm nhận từng hơi thở nóng rực của y, cô lắp bắp:
- Hạo Lâm, ngài....!ngài.....
Lại bị hôn môi, y rút dải lụa được thắt trên tóc cô quấn vào tay rồi trói hai cái tay nhỏ kia lên thành giường.
Khuôn mặt xinh đẹp của y bây giờ trở nên bá đạo, thêm một chút ranh ma.
Nguyệt Lam chỉ biết ưm ưm chống cự, trợn mắt lên nhìn y phục hai người từ từ được trút bỏ.
Tam vương gia thanh thuần băng khanh ngọc khiết đâu rồi? Mỹ nam an tĩnh không màng sắc dục ở đâu rồi? Tại sao bây giờ lại hoá dã thú trên giường cô?
Hai mươi ba năm trời lại bị một người cổ đại khi dễ trong đêm say.
Da thịt trắng nõn như ngọc bày biện trước mắt, nam nhân nào mà kiềm chế được.
Cung Dịch Nguyên Cố cảm nhận được sự căng thẳng của cô, vuốt v e trấn an:
- Nguyệt Nhi, thả lỏng đi, đây cũng là lần đầu tiên của ta.
Cô sớm đã không nghe lời của y nói nữa, thật sự ngượng đỏ chín mặt.
Cả cơ thể như thế mà tr@n trụi trước mặt, y còn không biết xấu hổ mà nằm bên cạnh.
Cái thứ cứng cáp như gậy toả hơi nóng còn đang chọc vào kẽ hai đùi.
Có là ngốc cô cũng biết đó là thứ gì, y đang rất muốn khai phá cô.
Nguyệt Lam run run lên, chiếc chăn mỏng che đi nửa th@n dưới hai người.
Từng tấc thịt nóng