Nguyệt Lam nằm ở trên giường ngủ đến quá nửa buổi sáng.
Tình Hương mấy lần toan vào gọi cô dậy nhưng lại bị Cung Dịch Nguyên Cố đuổi đi.
Y cũng nằm bên cạnh yên lặng ngắm nhìn cô.
Bãi chiến trường đã được giọn sạch sẽ, vết máu xử nữ cũng đã lau chùi hết.
Nhìn gương mặt đáng yêu của cô, cho đến thân thể bị chà đạp cả đêm, vết xanh xanh tím tím ám muội dọc từ cổ xuống bụng.
Y rất hài lòng với chiến tích của mình tạo ra, hoàn toàn chiếm được cô.
- Nguyệt Nhi, dậy thôi.
Y cúi xuống hôn lên đôi mắt có chút sưng đỏ vì khóc của cô, rồi trượt xuống đôi môi dây dưa một lúc.
Nguyệt Lam bị đùa bỡn lúc ngủ thì khó chịu, nghiêng người vào trong, đẩy đầu y ra:
- Đừng nghịch.
Cung Dịch Nguyên Cố rõ ràng không vui, chưa rời giường mà đã lạnh nhạt với lão công như thế là đáng phạt.
Y cũng ép cô vào tường, cắn cắn xương hồ điệp sau lưng, giận dỗi:
- Này, sao nàng lại không quan tâm ta?
Khả Nguyệt Lam bị bàn tay kia trêu ghẹo trước ngực, phía sau lại bị cái tiểu nam nhân kia chọc chọc vào mông, khẽ kêu lên một tiếng:
- Ưm, ngài thả ta ra trước.
Đừng nghịch nữa.
Cô quay lại mở đôi mắt mơ màng nhìn y, gương mặt vẫn đẹp đẽ nhưng bây giờ thật xấu xa.
Cả đêm thân động như thế bây giờ người đều mất hết sức, hạ th@n vẫn còn đau âm ỉ, giống hệt như cưỡi ngựa đi liên tục cả tháng trời.
Cô tự nhiên ôm lấy cổ y, giọng ngái ngủ:
- Ta ngủ một chút nữa, ngài đừng làm ồn.
Cung Dịch Nguyên Cố bóp cặp m ông tròn của cô, hạ giọng:
- Không được, chúng ta phải dậy, nằm một xíu nữa là ta không cầm được lòng đâu.
Biết rằng lần đầu làm xong rất khó khăn, phải cho yêu tinh nghỉ ngơi vài ngày lành lặn lại rồi mới bắt đầu gặm tiếp.
Nguyệt Lam bắt cái tay lớn kia lại, trừng mắt:
- Đồ sở khanh, bỏ ra.
Y thở dài, hôn lên trán cô một cái rồi rời giường, đi đến sào đồ lấy y phục chậm rãi mặc vào:
- Nàng cũng ta trở về Đinh vương phủ để chuẩn bị cho hôm thành hôn của Mạc Dã và Tình Hương chứ? Ta thấy ngày mười lăm tháng mười một không tồi.
Cô nằm trong chăn nhìn cơ thể cường tráng của y đang đứng quay lưng về phía mình.
Bờ vai rộng, eo thon, cơ thịt cuồn cuộn, vòng ba săn chắc, tóc dài rũ xuống.
Hôm nay y mặc hoắc y, thập phần bí ẩn ma mị.
Quả thật nhìn như thế này không thể nghĩ rằng y có gương mặt tựa mỹ......!nam kia.
- Tuỳ ngài thôi.
Nguyệt Lam suy nghĩ vu vơ, không biết chuyện này sẽ xảy ra như thế nào.
Trong nguyên tác đáng lẽ giờ y phải hắc hoá và điên cuồng âm mưu soán ngôi vị.
Đang gấp rút lại lực lượng quân đội và lấy lòng Âu gia, hòng xin cưới Âu Thiên Hương.
Nhưng hơn nửa tháng nay y đều ở đây với cô, thì cái nội dung này đi xa quá xa rồi, không còn nắm trong lòng bàn tay nữa.
- Nghĩ gì đó?
Cung Dịch Nguyên Cố thấy cô thẫn thờ thì xốc chăn bế cơ thể nhỏ nhắn lên, cẩn thận mặc từng lớp y phục vào cho cô.
Nguyệt Lam ngoan ngoãn ngồi trên đùi để y mặc cho mình, trả lời:
- Ta đang suy nghĩ nếu sau này mọi người xảy ra chuyện gì nữa, mà ta thật sự không biết được.
- Yên tâm đi, dù nàng không biết ta cũng không để nàng gặp nguy hiểm.
Sau khi chiết xong eo, y vuốt lại cổ áo cho cô.
Y phục này màu đỏ, hôm trước y nhờ người may cho cô, quả thực mặc lên rất đẹp.
Giống như một huyết ngọc bảo bối, nguyện ý nâng niu trong lòng bàn tay.
Nguyệt Lam buộc tóc hờ ra phía sau, điểm thêm một cây trâm hoa hải đường màu hồng, cô nói:
- Ta muốn ăn cơm.
Y hôn lên trán cô, nhỏ nhẹ:
- Ta bảo Tình Hương nấu cơm cho nàng.
Cô gật đầu, đi cùng y đi ra ngoài.
Tình Hương và Mạc Dã đang ngồi góc vườn hoa tưới cây, nói chuyện gì đó với nhau rất vui vẻ.
- Tình Hương.
Y lên tiếng gọi, Tình Hương nhanh chóng đứng dậy chạy đến:
- Tam vương gia, có gì dặn dò ạ?
- Ngươi đi nấu cơm đi.
Tình Hương gật đầu đi vào bếp.
Nguyệt Lam nhìn theo bóng lưng cô bé, quả thật lớn rồi, Tình Hương có khi còn cao hơn cô nữa.
Cô liền hỏi y:
- Tình Quân đâu?
Mạc Dã cũng đi đến cúi đầu chào:
- Tam vương gia, Nguyệt cô nương.
Cung Dịch Nguyên Cố nhìn xung quanh viện:
- Ở nơi này mà rời đi một thời gian cũng không phải cách.
Hoa cỏ, rau củ với đám gà vịt sẽ chết vì đói.
Ngươi vài thành kêu vài người đến đây giữ viện chăm sóc chúng.
Mạc Dã tuân lệnh liền dắt ngựa ra ngoài.
Y quay lại nói với cô:
- Tình Quân đang cho cá phía sau nhà ăn.
Y chậm rãi dắt tay cô đi trên con đường lát sỏi dắt vòng qua nhà bếp, phòng kho rồi chuồng ngựa.
Mấy con gà chíp bông vẫn đang ở trong cánh ấp của gà mẹ, con sói con thì nhận nhiệm vụ bảo vệ chúng khỏi diều hâu và chim ưng.
Mấy con vịt con ngỗng thảnh thơi chơi dạo trong vườn, Tình Quân đang ngồi ở bờ ao cho cá ăn, thấy hai người vội chắp tay hành lễ:
- Tam vương gia, Nguyệt cô nương.
Nguyệt Lam cũng vui vẻ:
- Tình Quân.
Cung Dịch Nguyên Cố bước lại, nhìn đám cá đang tung tăng dưới nước:
- Tình Quân, nếu ngươi không chê, trở về Đinh vương phủ làm hỷ cho muội muội ngươi, ta làm chủ cho cả hai.
Tình Quân thẫn thờ, hắn không có ý kiến với Mạc Dã, vì hắn biết vị huynh đệ này rất thẳng thắn, cùng được vương gia nuôi dưỡng nên hiểu rõ.
Hắn chỉ e ngại chuyện không có ai làm chủ cho muội muội hắn khi hỷ hôn, bây giờ có vương gia làm phụ mẫu.
Xúc động, hắn vội quỳ xuống cúi đầu:
- Đa tạ tam vương gia.
Cung Dịch Nguyên Cố xua tay:
- Đứng lên đi, các người cùng ta lớn lên, cũng do một tay ta nuôi dưỡng, không cần hành lễ, sớm đã là người thân nhau rồi.
Nguyệt Lam đứng bên cạnh, khoé mắt có chút cay.
Đám