Hắc y nam nhân kia sau khi nghe Lãnh Nguyệt Tâm nói xong liền cười phá lên, ngay sau đó tháo khăn che mặt vứt xuống mặt đất, lộ ra dung mạo của hắn.
Nhìn dung mạo kia, hai trò mắt Lãnh Nguyệt Tâm nguy hiểm nheo lại.
Chính là gương mặt này……
“Không nghĩ tới ba năm trôi qua, Lãnh tam tiểu thư vẫn còn nhớ rõ ta, bất quá trong tình huống lúc ấy, tam tiểu thư còn liều mạng cứu Lăng Sở Thiên đi, thật sự làm ta có chút ngoài ý muốn.”
Nghe được hắn nói như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm cười lạnh một tiếng: “Không cần cùng ta nói bậy bạ, ngươi, căn bản không phải người của Từ quốc.”
Lời này vừa nói ra, Đông Phương Ẩn cùng với Lạc Ảnh đều thấy cả kinh.
Lời này là có ý tứ gì?
Chẳng lẽ trận chiến ba năm trước đây giữa Từ quốc và Lăng quốc còn có quốc qia khác tham gia?
Nam nhân kia cũng kinh ngạc một chút, ngay sau đó nói: “Lãnh tam tiểu thư, cơm có thể ăn bậy, lời cũng không thể nói bậy, sẽ gây chết người a.”
Uy hiếp, đây rõ ràng là uy hiếp!
Nét mặt Lãnh Nguyệt Tâm biểu lộ ra một nụ cười châm chọc, thanh âm thanh lãnh tràn ra: “Ba năm trước đây, Từ quốc hạ lệnh là bắt sống Lăng Sở Thiên, bởi vì Lăng Sở Thiên chính là nhi tử được Hoàng Thượng Lăng quốc thích nhất, bắt được hắn, có thể hướng đến Lăng quốc muốn tiền bạc, muốn của cải, muốn đất đai này đó, liền có thể đạt được, đây chính là mục đích của Từ quốc, với điều kiện tiên quyết là Lăng Sở Thiên bắt buộc phải còn sống. Nhưng thời điểm các ngươi xuất hiện, các ngươi vừa rat ay liền muốn mạng của hắn, cho nên ta suy đoán, các ngươi căn bản không phải là người trong quân đội Từ quốc, mà thời điểm ta cùng các ngươi giao thủ, ta cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ là lúc ấy không có nhớ tới, sau ta mới nhớ được ta đã gặp ngươi ở địa phương nào. Trong phủ đệ của Lăng Tiêu, ta đã từng gặp qua Lăng Tiêu luyện tập qua, chỉ là Lăng Tiêu cùng