Ngu Thanh Thiển cũng đang có ý đó, Cửu Thải Ma Liên tỏ ra lệ thuộc vào nàng như thế, khiến nàng rất thích thú.
Nàng phóng tinh thần lực ra, chầm chậm thăm dò vào hạch tâm của Cửu Thải Ma Liên.
Sau một lúc lâu, một luồng cảm giác giống như điện giật truyền đến, tinh thần lực trong Cửu Thải Ma Liên khoan khoái mà thích thú phóng ra.
Ngu Thanh Thiển khẽ mỉm cười, dùng phương pháp ký khế ước, niệm chú ngữ, tay kết ấn.
Tiếp theo một luồng hào quang cửu thải chui vào ấn đường của Ngu Thanh Thiển, trong khoảnh khắc gốc Cửu Thải Ma Liên kia vốn đang nở rộ liền biến mất ngay tại chỗ.
Đột nhiên trên vai của nàng xuất hiện một đóa Cửu Thải Ma Liên lay động. Nàng vừa tỏ ý, đóa Cửu Thải Ma Liên mới vừa ký khế ước liền huyễn hóa thành áo giáp bao trùm toàn thân nàng.
Cửu Thải Ma Liên vốn là linh vật được thai nghén trong thiên địa, sau khi ký khế ước, nó mang đến cho Ngu Thanh Thiển một luồng lực lượng dồi dào, khiến cho tu vi của nàng dần dần tăng cao, từ ngũ diệp Linh Đồng tăng lên thành cửu diệp Linh Đồng.
Áo giáp Cửu Thải Ma Liên hóa thành cũng không phải là cửu sắc, mà là màu trắng bạc sáng bóng, rất giống với áo giáp do Nguyệt Quang thảo biến thành của Phong Thần.
Dung nhan nàng vốn đã thanh lệ tao nhã, mặc lên người áo giáp màu trắng bạc, liền giống như một tinh linh thanh khiết sạch sẽ.
Dĩ nhiên, chỉ ở lúc nàng không bày ra biểu cảm gì, nếu để lộ ra tính tình thật bên trong, Ma Hoàng thảo màu đỏ rực đầy yêu dã vẫn thích hợp với nàng hơn.
"Bệnh mỹ nhân, bộ áo giáp trắng bạc cùng màu với bộ áo giáp của chàng, cứ như là một cặp áo giáp tình nhân vậy." Đối với những món đồ tốt và đẹp nàng đều có một loại cảm giác ưa thích đến mức cố chấp, áo giáp do Cửu Thải Ma Liên biến ảo ra rất đẹp, đặc biệt lại gần giống với áo giáp của bệnh mỹ nhân, khiến nàng vô cùng hài lòng.
Phong Thần chưa từng nghe ai nói về áo giáp tình nhân, nhưng căn cứ từ ý nghĩa trên mặt chữ hắn cũng có thể hiểu được đó là cái gì.
Hắn che giấu những gợn sóng trong đáy lòng, nhàn nhạt đáp: "Nàng còn không thu hồi áo giáp, bọn họ tỉnh lại sẽ nhìn thấy đấy."
Chuyện Ngu Thanh Thiển có thể ký khế ước với linh vật loại thực vật, tốt nhất vẫn nên tạm thời không truyền ra ngoài, nếu không chắc chắn sẽ có không ít người chú ý đến nàng.
Hắn im lặng một lúc, sau đó cường điệu khuyên bảo: "Chuyện nàng ký khế ước với Cửu Thải Ma Liên, trừ trường hợp nàng nguy hiểm đến tính mạng ra, tuyệt đối không được để lộ cho bất cứ ai."
"Ừ, ta hiểu." Ngu Thanh Thiển gật đầu.
Tu vi của nàng chỉ mới ở Linh Đồng lại có thể ký khế ước với linh vật, chắc chắn sẽ bị các thế lực lớn hoặc cường giả
cao cấp chú ý và tranh đoạt, nói không chừng còn sẽ bắt nàng đi làm vật thí nghiệm.
Trong lúc thực lực bản thân vẫn còn nhỏ yếu, nàng biết mình nên để lộ cái gì và nên giấu cái gì.
"Bọn họ sắp tỉnh." Phong Thần quay lưng nhìn mấy người trên mặt đất rồi nhắc nhở Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển vừa bày tỏ ý định, áo giáp màu trắng bạc trên người nàng trong nháy mắt hóa thành từng điểm tinh quang chui vào trong cơ thể nàng, đóa Cửu Thải Ma Liên trên vai cũng tự giác chui vào không gian Linh Thực.
Cửu Thải Ma Liên vừa tiến vào không gian Linh Thực, Ma Hoàng thảo liền dao động, nó lập tức thả ra tinh thần lực uy hiếp Cửu Thải Ma Liên, đồng thời còn truyền đạt "Ta là lão đại của ngươi".
Ngu Thanh Thiển lặng thinh, dùng tinh thần lực thăm dò vào không gian Linh Thực: "Ngươi đừng bắt nạt Tiểu Cửu."
Ma Hoàng thảo đã sinh ra linh trí, thấy Ngu Thanh Thiển che chở Cửu Thải Ma Liên liền có phần bất mãn: "Không phải một gốc linh vật bị đánh bại thôi sao? Đáng giá để ngươi coi trọng như vậy?"
"Ta rất thích Tiểu Cửu vừa ngoan vừa chọc người vui vẻ, nếu ngươi dám bắt nạt nó sau lưng ta, ta sẽ cho ngươi không thấy được ánh nắng mặt trời trong vòng một tháng." Ngu Thanh Thiển biết Ma Hoàng thảo không lương thiện gì, nên chỉ có thể uy hiếp nó.
Ma Hoàng thảo nghẹn họng, một tháng không được phơi dưới ánh mặt trời, làm sao nó lớn lên được, thế nên nó chỉ có thể thỏa hiệp: "Được rồi, ta mới không thèm không bắt nạt cái loại nhãi con này."
Cửu Thải Ma Liên mới vừa được sinh ra từ linh khí trong thiên địa, so với gốc Ma Hoàng thảo không biết đã sống được bao nhiêu tuổi này, quả thật chỉ được xem như một đứa nhóc.
"Ừ, ngươi biết là tốt rồi."
Rất nhanh, sáu người trên mặt đất lần lượt mở mắt, tiếp đó đều bày ra vẻ mặt mơ màng.
"Lão đại, chúng ta làm sao vậy?" Nhạc Vân Dương xoa xoa ấn đường đau nhức, hắn cảm thấy toàn thân đều bủn rủn.
Phong Thần nhìn mấy người nói: "Lúc ấy các ngươi trúng phải công kích sóng âm của gốc yêu thực màu đỏ kia, nên mới chìm vào hôn mê. Thiển Thiển đã chữa trị nội thương cho các ngươi, nghỉ ngơi hai ngày là ổn."