Từng đạo lưu quang mũi tên xẹt qua, con ma thú đó lùi về sau hai bước, đôi cánh không ngừng vẫy, một lốc xoáy màu đen hình thành trước mặt nó, toàn bộ chín mũi tên đều bay vào trong lốc xoáy.
Lập tức, lốc xoáy màu đen biến mất, mũi tên mang theo lưu quang đỏ thẫm ảm đạm rơi trên mặt đất.
Ngu Thanh Thiển vung tay, mũi tên bay vào túi đựng tên sau lưng cô.
“Ta sẽ dụ nó đi, các người mau chóng di chuyển ra ngoài.”
Ngu Thanh Thiển nói xong, tiếp tục bắn tên về phía ma thú, đồng thời lực tinh thần cũng tác dụng.
Hỏa Ly Nhã rút Kim kiếm ra, nói:
“Ta không đi, muốn chết cùng chết, muốn sống cùng sống.”
Trong lòng những người khác mặc dù tràn đầy tuyệt vọng, nhưng không có ai tham sống sợ chết:
“Đúng, muốn đi cùng đi, muốn chết cùng chết.”
Ngu Thanh Thiển nghe thấy lời của bọn họ, trên mặt khẽ cười, thực không hổ là đồng đội mà cô chọn, quả nhiên không để cô thất vọng.
“Ta sẽ không chết, ngược lại các người ở đây sẽ liên lụy đến ta, không được ở lại, toàn bộ lập tức rời đi, bằng không các ngươi sẽ cô phụ sự kỳ vọng của ta, không coi ta là đội trưởng.”
Ngu Thanh Thiển vừa nói xong, thân hình quỷ mị chuyển động mấy bước, đứng ở phía dưới ma thú, chủy thủ sắc bén nhanh chóng đâm vào cánh của nó.
“Grừuuuuuu!” Ma thú cấp bậc Linh Soái đó hiển nhiên bị thủ đoạn công kích của Ngu Thanh Thiển chọc giận, cắn về phía cô.
“Có giỏi thì đuổi theo ta.” Ngu Thanh Thiển khiêu khích hét lớn, dịch chuyển mấy bước, dường như khó khăn lắm tránh đi miệng lớn của ma thú, sau đó nhanh chóng chạy lên phía trước.
Con ma thú đó vừa mới chịu công kích tinh thần của Ngu Thanh Thiển, trong thức hải giống như bị kim châm đau đớn khó chịu, mới khiến chủy thủ của cô đâm bị thương cánh.
Vừa nghĩ đến tư vị vừa nãy, ma thú màu đen liền cảm thấy mình quá nhục, lập tức quay đầu tăng tốc đuổi theo Ngu Thanh Thiển, miệng còn không ngừng gầm gừ.
Trong mắt Hỏa Ly Nhã lộ ra mấy phần sát khí, cất bước định đuổi theo phương hướng của Ngu Thanh Thiển và ma thú, lại bị Mộ Dung Thanh và Lạc Hiểu giữ chặt.
“Ngươi qua đó không giúp được nàng ta, hiện giờ chúng ta an toàn đi ra mới không phụ lòng kỳ vọng của nàng ấy.” Sắc mặt Mộ Dung Thanh buồn bã nói.
Chết đối với bọn họ mà nói không sợ tuyệt đối là giả, nhưng tham sống sợ chết bọn họ làm không được.
Ngu Thanh Thiển vì an toàn của bọn họ mà dụ con mà thú cấp Linh Soái đó đi, bọn họ cũng giống như Hỏa
Ly Nhã muốn xông qua đó, mọi người có chết thì cùng chết.
Nhưng điều đó sẽ phụ lòng kỳ vọng và hành động của Ngu Thanh Thiển, bọn họ qua đó chắc chắn là tìm cái chết, hơn nữa với thủ đoạn của nàng ta có lẽ còn có cơ hội sống sót.
Chỉ cần đá bay con ma thú cấp Linh Soái đó, Ngu Thanh Thiển chắc sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa, dùng tâm trí và thân pháp của mình sẽ có hy vọng làm được.
“Đúng vậy! Đường sống của chúng ta là nhờ Ngu Thanh Thiển dẫn tới, tất cả chúng ta chết ở đây, mới có lỗi với nàng ấy.” Hạ Oanh rơi lệ nói.
Bọn họ nếu xông qua đó chắc chắn chỉ gây trở ngại chứ không giúp được gì, nói không chừng, sẽ liên lụy đến Ngu Thanh Thiển chạy thoát khỏi ma thú truy đuổi công kích.
Ở cùng với Ngu Thanh Thiển lâu như vậy, đám người Hạ Oanh rất hiểu tính của nàng ta, nếu nàng đã tình nguyện lâm vào sinh tử cũng phải dụ con ma thú đó, đó chính là muốn nhường cơ hội sống sót lại cho bọn họ.
Bọn họ không sợ chết, nhưng lại không thể hy sinh vô ích, nhất quyết tìm đường chết, sẽ chỉ khiến công sức Ngu Thanh Thiển bỏ ra biến thành trò cười.
Đoàn người lúc này trong lòng ngoài cảm động ra, đều vô cùng buồn bã lo lắng, chưa từng nghĩ tới có một ngày Ngu Thanh Thiển sẽ vì bọn họ hy sinh một cách vô tư như vậy.
“Khóc gì mà khóc.” Hỏa Ly Nhã cắn chặt môi, nắm chặt tay: “Nàng ấy nhất định sẽ bình an quay lại.”
Hắn cố nén đau khổ trong lòng, là người đầu tiên chạy đến phía dây leo màu xanh:
“Chúng ta đi ra đợi nàng ấy quay lại, đừng để nàng ấy thất vọng.”
Tính khí của Ngu Thanh Thiển hắn biết, nếu như bọn họ kích động chạy đến tìm cái chết, nàng ấy chắn chắn sẽ thất vọng phẫn nộ.
Cho dù hy vọng bé nhỏ, hắn cũng tin Ngu Thanh Thiển có thể sống sót trở về, giống như lần đầu rèn luyện, nàng quả quyết nhảy xuống cái hồ lớn đầy nguy hiểm đó.
“Đúng, Thanh Thiển nhất định sẽ quay về, chúng ta ra ngoài đợi nàng ấy.” Những người khác mang theo chút hy vọng nhỏ nhoi lần lượt gật đầu.