Trong nhà gỗ, mấy vị viện trưởng đang chú ý đến trận đấu giữa hai đội Thủy Ngạn Trạch và Mạc Dịch Nhiên.
Đội của Ngu Thanh Thiển sắp đến gần dây leo màu xanh, bọn họ cũng thở ra một hơi, nghĩ rằng bọn họ an toàn rồi.
Thu Giang cũng chú ý đến những đội tinh anh khác của Học viện Hoàng gia nam bộ trong gương, lúc ánh mắt vô ý quét về cái gương đó, kinh ngạc thất sắc:
“Ma thú cấp Linh Soái, không ngờ lại là ma thú cấp Linh Soái.”
Mấy vị viện trưởng và hai vị trưởng lão lập tức dời ánh mắt lên tấm gương, trận chiến xảy ra quá nhanh, từ việc Ngu Thanh Thiển ra tay đến khi cô dụ ma thú đi, chỉ có hơn mười hơi thở, bọn họ muốn cứu viện cũng không kịp.
“Hỏng rồi, Ngu Thanh Thiển dẫn ma thú đó tiến vào khu vực cấm, Linh Thực của ta không thăm dò được tình hình bên trong.” Cố trưởng lão đứng dậy chuẩn bị đi cứu viện, nhưng lại phát hiện hơi thở của Ngu Thanh Thiển đã biến mất, mới nhìn vào trong gương thì thấy nàng ấy dẫn con ma thú đó tiến vào khu vực cấm của trung tâm đảo.
Sắc mặt nam tử lãnh khốc của Hoàng viện cũng vô cùng khó coi:
“Cấm địa ngay cả cường giả hoàng gia của đại viện chúng ta cũng không dám đi vào, Ngu Thanh Thiển lại tự tiện xông vào nguy hiểm.”
“Vậy phải làm sao? Còn có biện pháp gì có thể cứu cô ta?” Thu Giang gấp gáp hỏi.
Cố trưởng lão ngồi về chỗ thở một hơi:
“Hết cách, tiến vào cấm địa ngay cả chúng ta cũng không nắm rõ phương hướng, muốn tìm Ngu Thanh Thiển căn bản không có khả năng.”
“Sao cô ta có thể kích động như vậy? Việc dụ ma thú rời đi cũng làm.” Nam tử lãnh khốc đập một chưởng lên bàn, trong mắt vô cùng phức tạp: “Trước lúc nàng ấy tiến vào, chúng ta đã nói rõ về cấm địa của trung tâm đảo, vậy mà cô ta lại cố ý dụ con ma thú đó tiến vào.”
Hắn tin dùng thực lực của Ngu Thanh Thiển, đặc biệt là công kích tinh thần, đã khiến động tác của con ma thú đó chậm mấy nhịp thở, nếu nàng ấy nguyện ý, tự mình nhanh chóng tìm cơ hội chui vào dây leo màu xanh tiến hành rời đi hoàn toàn có cơ hội chạy thoát.
Đương nhiên, điều đó cũng chỉ một mình nàng ấy mà thôi, muốn những người khác xông qua rời đi là tuyệt đối không thể.
Hiện tại Ngu Thanh Thiển dụ con ma thú cố ý xông vào cấm địa, e là không muốn con ma thú đó
đột nhiên quay đầu đả thương bạn bè.
Nam tử lãnh khốc nghĩ Ngu Thanh Thiển ngu ngốc, đồng thời cũng không thể không cảm thán tính cách của nàng ấy, người như vậy quả thực mới đáng để một đội người giao phó phía sau cho nàng ấy.
“Hầy! Lựa chọn của nha đầu này cũng không sai.” Trong mắt Cố trưởng lão tràn đầy tán thưởng, thiên tài có nhân cách mị lực như vậy mới là thứ quan trọng nhất bọn họ cần: “Có lẽ nàng ta còn có thể sống sót quay về.”
Cấm địa có lực lượng hạn chế cường giả hoàng cấp rất lớn, bọn họ tiến vào chín phần là có khả năng chết, nhưng Ngu Thanh Thiển với đẳng cấp tu vi của nàng chỉ cần tránh khỏi con ma thú đó, vẫn có hy vọng sống sót.
Thu Giang mặt đầy lo lắng,
Hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng như vậy.
Một hạt giống tốt như vậy, thiên phú yêu nghiệt như vậy, đừng chết ở cấm địa! Bằng không thực đáng tiếc.
Những viện trưởng khác cũng không nghĩ đến Ngu Thanh Thiển sẽ vì toàn đội hy sinh bản thân, không khỏi kính nể cô.
Trong thời khắc sinh tử, người không chút do dự lựa chọn vì đồng đội lấy thân mạo hiểm, thậm chí có thể mất đi tính mạnh thực sự rất ít, đây mới chính là bạn tốt sinh tử.
Nhìn ra được đội đó kỳ thực đều không sợ chết, rất khó chịu, có điều vẫn là để Ngu Thanh Thiển không thất vọng, từng người di chuyển đi ra.
Nếu như Ngu Thanh Thiển thực sự gặp phải bất trắc ngã xuống, đội này sẽ để lại tâm ma.
“Không nghĩ đến thử nghiệm lần này sẽ nằm ngoài dự liệu của chúng ta, hiện tại đã có đội đứng đầu, cũng không cần những đội khác mạo hiểm nữa.” Cố trưởng lão nhìn nam tử lãnh khốc nói.
Lão sợ những đội khác cũng gặp phải những chuyện không nằm trong dự liệu như vậy, vậy thì tổn thất sẽ rất lớn.
Nam tử lãnh khốc của Hoàng viện gật đầu:
“Tuyên bố đã có người đứng thứ nhất, bảo đội của Thủy Ngạn Trạch và Mạc Dịch Nhiên rút lui, những đội khác còn chưa tiến vào trung tâm đảo đều không được tiến nữa.”