Thị trấn Susaiya là thị trấn gần chiến trường nhất nằm ở phía nam đế quốc Menied. Có một truyền thuyết lưu truyền nhiều đời ở thị trấn này, truyền thuyết kể rằng ngày xưa có một thiếu nữ tên gọi Susaiya, trí tuệ, nhân từ, chăm chỉ, xinh đẹp. Bỗng có một ngày, một ác ma đột nhiên thức tỉnh trong thị trấn, mang đến một trận ôn dịch đáng sợ lây lan đến tất cả mọi người trong trấn. Bất chấp bệnh tình, Susaiya vẫn trèo lên đỉnh dãy núi Billious ở phía bắc đồng bằng Dolores - truyền thuyết nói rằng nơi này là nơi thờ phụng Nữ thần sinh mệnh - quỳ lạy cầu khẩn và ca ngợi ân huệ của nữ thần suốt ba ngày ba đêm. Sự thành kính của cô rốt cục đã đánh thức nữ thần đang ngủ say, đồng thời vì cảm động trước hành động này, nữ thần giao cho Susaiya một phần thần lực, Susaiya trở thành thần sứ của Nữ thần sinh mệnh, cứu được tính mạng mọi người trong trấn và chiến đấu với ác ma đến khi cả hai cùng chết.
Vì vậy, để tưởng nhớ Susaiya, mọi người đổi tên thị trấn này thành thị trấn Susaiya. Đương nhiên tính chân thực của truyền thuyết này rất đáng xem xét, dù sao trên đại lục mênh mông này đã mấy vạn năm chưa có ai nhìn thấy thần hoặc thần tích.
Còn hôm nay, thị trấn Susaiya từng tượng trưng cho hòa bình, tốt đẹp và thuần khiết đã trở thành một lô cốt đầu cầu của quân đội đế quốc Menied. Dựa vào vị trí địa lý được trời ưu ái, kỵ binh đoàn thứ 12 của đế quốc đã xây dựng nơi này thành một pháo đài đơn sơ, trấn nhỏ yên lặng đã trở nên hỗn loạn, tiếng kêu khóc của đám thương binh không ngừng vang lên, từng đợt tiếng vó ngựa như đạp lên ngực những người dân trong trấn, bí bức đến ngạt thở.
"Lũ dân đen ngu muội, thần đã vứt bỏ chúng ta từ lâu rồi". Kate nhìn mấy người dân thị trấn cao tuổi dẫn các thiếu nữ xinh đẹp rời khỏi thị trấn đi về phía dãy núi Billious ở phía bắc, nghe nói họ phải tái hiện hành động vĩ đại của Susaiya, hắn lập tức không nhịn được cười nhạo trong lòng.
Chiến tranh liên miên không ngừng đã để lại quá nhiều vết thương cho họ, cho dù là hi vọng gần như mờ ảo nhưng họ cũng không thể không đi thử một lần.
Nghĩ tới đây Kate chợt thấy đau lòng, Geriferry, người bạn tốt, anh em, kẻ cùng hắn quậy phá ở kinh đô từ nhỏ đã biến mất. Từ lúc thu binh tối qua đến bây giờ Kate vẫn đứng đợi ở bên ngoài thị trấn.
Khi ánh mặt trời sáng sớm xua tan màn sương màu nâu, sự giết chóc đã tạm dừng một đêm lại bắt đầu. Tiếng kèn lệnh vang lên từ khu đóng quân giữa trung tâm thị trấn, Kate nhìn một vòng ra xa một lần nữa rồi kẹp con chiến mã dưới hông đã đứng cùng hắn cả đêm, quay đầu ngựa lại chạy vào trong thị trấn.
Con chiến mã dưới hông Kate là ngựa Anfield thuần chủng chính tông, đó là quà Geriferry tặng hắn khi hắn làm nghi thức trưởng thành. Lúc đó Kate vừa vuốt chiến mã vừa thề với Geriferry nhất định phải khổ luyện thành một kỵ sĩ thánh quan cấp mười hai rồi kiến công lập nghiệp trên chiến trường trở thành kỵ sĩ thứ chín của đế quốc. Kết quả là vừa nói xong đã bị Geriferry vừa đấm vừa chửi rủa, "Con ngựa này không phải tặng cho ngươi để lên chiến trường diễu võ dương oai, như vậy cũng không khác gì đi chịu chết, con ngựa này là dùng để chạy trối chết".
Cưỡi ngựa chạy vào hàng ngũ, Kate nhớ tới lời dạy bảo của người bạn cũ và cười đắng chát, đúng vậy, đến bây giờ hắn cũng không thể tin rằng gã Geriferry hèn hạ vô sỉ nhát gan háo sắc trong trí nhớ kia đã bỏ mình. Thay vì thế, Kate sẵn sàng tin rằng Geriferry đã đào ngũ, cho nên hắn mới đợi một đêm ngoài thị trấn.
Kỵ binh đoàn thứ 12 của đế quốc Menied là một binh đoàn đặc biệt trong số các quân đoàn của đế quốc. Thay vì nói là dùng để đánh trận, binh đoàn kỵ sĩ do các con cháu quý tộc làm tướng lĩnh, các kỵ sĩ trong gia tộc và các tù nhân làm binh lính này nên nói là nơi để các hậu duệ quý tộc được gia tộc đưa tới đánh bóng, sau khi kiếm đủ công huân bọn chúng sẽ có vốn liếng để leo lên kim tự tháp quyền lợi của đế quốc sau này. Cho nên đoàn trưởng kỵ binh đoàn thứ 12 Noor chỉ dám dẫn đám con cháu quý tộc này chạy loanh quanh ngoài rìa chiến trường giết đám tàn binh quân địch chạy tán loạn, cho những cây thương kỵ sĩ của đám quý tộc được nuông chiều này được nhìn thấy máu.
Cho dù như vậy, kỵ binh đoàn này vẫn khiến chủ lực quân địch chú ý, hôm qua lúc thu binh, binh đoàn Hoa Hồng Máu chủ lực của đế quốc Osu đột nhiên vu hồi đến phía sau kỵ binh đoàn thứ 12 đánh bọn họ trở tay không kịp, Noor chết trận tại chỗ, còn Geriferry, cháu trai đại thần ngoại giao Shuster của đế quốc cũng mất tích.
Vì vậy kỵ binh đoàn hai mươi ngàn người cũng tổn thất quá nửa, số người lùi được ra khỏi chiến trường chỉ còn lại không đủ tám ngàn.
Thay thế vị trí binh đoàn trưởng của Noor là phó quan Kinson của hắn. Thấy Kinson đã ra sức quát mắng nhưng trận hình vẫn tán loạn như cũ, Kate cảm thấy Kinson rõ ràng không đủ uy vọng, điều này làm cho hắn càng tràn ngập tuyệt vọng đối với chiến tranh sau này.
Có lẽ vì máu hôm qua đã khô nên ánh nắng tươi sáng làm cho cả không gian màu máu của chiến trường Dolores được khoác lên một lớp vàng nhàn nhạt thần thánh một cách châm biếm. Theo mệnh lệnh của Ursa, Thống soái nam cương, kỵ sĩ thứ tư của đế quốc, người có biệt danh nguyên soái thiết huyết, hôm nay cả binh đoàn sẽ thọc sâu theo hướng đông nam.
Kate đang cảm thấy kỳ lạ vì một mệnh lệnh kỳ quái như vậy, khu vực đông nam chiến trường là đại bản doanh của quân tinh nhuệ, loại kỵ binh đoàn tép riu như bọn họ kiếm chác chút đỉnh ở bên ngoài là được rồi, vì sao phải chuyển vào chiến trường chính? Chẳng lẽ Ursa lên cơn thần kinh, sợ bọn họ chết quá chậm?
"Có người!" Kỵ binh đi đầu hét to một tiếng, cả kỵ binh đoàn đều dừng lại. Bởi vì bây giờ bọn họ đang ở phía sau binh đoàn chủ lực nên Kinson không hề phái kị binh trinh sát. Khi bóng người xa xa dần tiến lại gần trong sương sớm, tất cả chiến sĩ trong kỵ binh đoàn đều thở phào một hơi, không chỉ bởi vì đối phương không mang vũ khí mà còn vì hắn mặc mũ giáp Tumen, hầu như giống tất cả các tướng lĩnh của kỵ binh đoàn này như đúc.
Đây là một quý tộc ngu xuẩn và xui xẻo phải lặn lội cả đêm sau khi lạc đường trong đêm tối.
Một nốt nhạc đệm như vậy cùng lắm cũng chỉ có thể khiến tâm tình đang căng thẳng của bọn họ hơi chùng lại một chút, trên mặt mỗi người lộ ra nụ cười nhạo châm chọc ngắn ngủi.
Khi thấy rõ hình dạng tên xấu số này, nụ cười trên mặt Kate đông cứng rồi lại hiện ra một nụ cười vui mừng và điên cuồng hơn, "Geriferry, thần linh phù hộ, nhóc con nhà ngươi còn sống, đúng là tốt quá..." Trong tiếng cười lớn thành một chuỗi dài, Kate đã phóng ngựa chạy ra khỏi đội ngũ như một cơn gió lốc thổi đến bên cạnh Geriferry.
Nhưng vẻ mặt Geriferry không hề hữu hảo, đối mặt với Kate nhiệt tình như lửa, khuôn mặt lạnh lùng sợ hãi của hắn như dội một gáo nước lạnh cho gã bạn vừa từ trên ngựa nhảy xuống. Hắn hỏi bằng một ngôn ngữ Kate nghe không hiểu, "Ngươi là ai? Ta là ai?"
"Nhóc con nhà ngươi làm sao thế? Đầu óc bị ngã có vấn đề rồi à? Sao lại xì xồ ta nghe không hiểu gì thế?" Kate muốn cầm tay Geriferry nhưng lại bị hắn khéo léo tránh ra, điều này khiến Kate cảm thấy khó tin, phải biết cấp bậc kỵ sĩ của Geriferry kém