Alya rất hứng thú nhìn Geriferry trước mặt, bất kể là ngủ say hay là tỉnh táo, Geriferry luôn thích xoa mắt phải bằng các thủ thế khác nhau. Trên đường lão Khuê Nô cũng lên xe xem xét giúp vị thiếu gia này. trong mắt phải màu xanh thẳm chỉ có vài tơ máu, ngoài ra không có bất cứ bụi bặm hay vật lạ gì, sạch sẽ giống như mặt hồ phẳng lặng. Có điều Geriferry vẫn cảm thấy không thoải mái, cho nên hắn vẫn không ngừng dụi mắt.
Sau ba ngày trên người Geriferry lại mọc lên một lớp da trắng nõn, mịn màng như da em bé sơ sinh, chỉ có điều những dấu vết do những vết nứt để lại vẫn chạy khắp toàn thân như mạng nhện. Vì vậy khi nhìn thấy hắn, một vị tế ti Thần điện đi theo đoàn đã kêu lên "Thần tích!", hận không thể lập tức lột lớp da đó xuống nghiên cứu tỉ mỉ một phen.
Có điều tình hình của Geriferry vẫn không thể lạc quan, thân thể suy yếu, hắn vẫn liên tục hôn mê rồi tỉnh lại. Điều vui mừng duy nhất là rõ ràng tinh thần hắn đã tốt hơn rất nhiều, chủ yếu là do những lúc tỉnh táo hắn vẫn không ngừng nói chuyện với kỵ sĩ thánh quang Alya.
Mỗi lúc rơi vào hôn mê, con mắt đẹp đẽ yêu dị đó luôn xuất hiện trong đầu hắn, nó vẫn bay lượn cô độc nhưng lại không còn cô quạnh. Geriferry tỉ mỉ quan sát mỗi một chi tiết khi nó di động, hình như hắn đã hiểu được điều gì đó, nhưng sau mỗi lần tỉnh lại hắn phát hiện mình vẫn chưa thể hiểu rõ điều gì. Lần sau hắn lại hăng hái bừng bừng, quan sát hết sức chăm chú, hắn tin rằng một ngày nào đó hắn sẽ biết rõ bí mật của con mắt này. Vì vậy hắn tiếp tục chăm chỉ quan sát con mắt tràn ngập thánh khiết và tà ác trong mơ đó.
Lúc này, cho dù hắn phải chịu đựng cơn đau như linh hồn bị đốt cháy, cho dù hắn phát hiện lại có thứ gì đó bị hút ra từ trong thân thể mình, nhưng hắn vẫn khẳng định đây không phải mơ. Geriferry rất tin tưởng phán đoán này.
"Chẳng lẽ con mắt trên Tế đàn Thần miếu tộc rắn đó đã chui vào trong người mình?" Kiếp trước là một người vô thần, Geriferry rất khó đưa ra kết luận về hiện tượng quái dị này.
Alya nhìn Geriferry dụi mắt tỉnh lại từ trong mơ, ba ngày nay bất luận đêm tối hay ban ngày, nàng không nhớ nổi mình đã nhìn cảnh này bao nhiêu lần, nhưng nàng luôn cảm thấy nhìn chưa đủ. Giờ khắc này trong lòng nàng cũng hưng phấn lên một cách kì lạ, lời nói tự nhiên cũng nhiều hơn. Alya cho rằng Geriferry không giống những thiếu gia quý tộc khác, hắn không có tính khí kiêu ngạo ngang ngược, khi nói chuyện luôn khôi hài mà lại dịu dàng văn nhã. Khi bị hành hạ đau đớn tột cùng, hắn không hề oán trời trách đất mà chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Nhưng lần này Geriferry tỉnh lại, trái tim hưng phấn của Alya chợt nhảy lên, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng khiến những người bên ngoài xe không hiểu ra sao.
"A..."
Tiếng kêu có vẻ hơi ám muội, vì vậy Green đã vội vã xông vào trong xe trước cả lão Khuê Nô. Đầu tiên hắn nhìn thấy Alya sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập giơ ngón trỏ tinh tế của nàng lên chỉ Geriferry đang cởi trần trước mặt. Green nghi hoặc nhìn theo hướng tay nàng chỉ và cũng giật bắn mình. Hắn lập tức xuống xe ngựa rất tự giác, nhường lại không gian có hạn cho lão Khuê Nô vừa lên xe.
Geriferry thấy trên nước da trắng muốt của mình hiện đầy những giọt máu tinh mịn, một loại đau đớn căng nứt từ mỗi một tấc da truyền vào trong lòng. Hắn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh ngang tàng đang gào thét, lao nhanh trong cơ thể. Hắn lại nắm bàn tay phải lạnh như băng đó của lão Khuê Nô, tâm tình từ từ ổn định lại. Hoặc nói, mặc dù vẫn bị hành hạ bởi đau đớn từ lúc tỉnh lại nhưng Geriferry lại chưa từng hoảng sợ.
Lão Khuê Nô dùng bản tay trái rảnh rỗi cầm khăn mặt lau những giọt máu li ti trên người Geriferry, nhìn vị thiếu gia vẫn mỉm cười bằng một ánh mắt áy náy.
Nhìn hai người một già một trẻ với ánh mắt căng thẳng và lo lắng trước mặt, Geriferry liền kể một câu chuyện cười.
"Ta từng đọc một câu chuyện trong một quyển sách cấm, có một loại ngựa có thể ngày đi ngàn dặm đêm đi tám trăm, khi chạy hết tốc độ trên người sẽ chảy ra mồ hôi máu, những giống như mồ hôi máu trên người ta. Mặc dù loại ngựa này không quá hiếm nhưng người có thể nhận ra chúng lại rất hiếm. Bình thường những người có thể nhận ra loại thiên lý mã này được mọi người gọi là Bá Lạc và được người đời kính trọng. Các ngươi xem, bây giờ ta không chạy cũng chảy mồ hôi máu, nói rõ sau này chắc chắn ta sẽ lợi hại hơn cả thiên lý mã, còn các ngươi thì nên vui mừng vì có cơ hội trở thành một Bá Lạc vĩ đại".
Những câu cuối cùng Geriferry phải cắn răng mà nói, cơ bắp trên người hắn phồng lên khiến những lỗ chân lông trên người nứt ra thành những vết thương nhỏ bé. Trong lúc hắn hưởng thụ cảm giác đau và sung sướng này, một thoáng đau buồn lóe lên trong mắt vẫn bị hai người môt già một trẻ bắt được.
Đầu tiên Alya bật cười một tiếng, sau đó nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, nàng lo lắng muốn chia sẻ bớt một phần đau khổ cho người đàn ông này, nàng bất lực chỉ có thể cùng cười và chảy nước mắt với người đàn ông trước mặt, nước mắt nàng chảy như mưa vì vị thiếu gia quý tộc nàng từng xem thường trước mặt.
"Ta rất vinh hạnh, thưa thiếu gia!" Giọng nói run run của lão Khuê Nô vang lên trong thùng xe. Thiếu gia thật sự lớn lên rồi, đã biết cách suy nghĩ đến tâm tình người khác rồi!
Bắp thịt dưới da lại phồng lên, những vết nứt nối liền vào nhau lộ ra bắp thịt đỏ tươi bên dưới. Toàn thân hắn, trước ngực, sau lưng, cánh tay, bắp chân, khắp nơi đều là những vết nứt đáng sợ như vậy.
Máu loãng đỏ tươi rõ xuống đất qua khe hở dưới sàn xe khiến các kỵ sĩ nhìn thấy mà giật mình!
Lão Khuê Nô chấm dứt lau chùi, nhìn những vết nứt trên người thiếu gia, rơi vào trầm tư. Những vết nứt đó chủ yếu tập trung ở những vị trí có nhiều cơ bắp nhất trên cơ thể người, cũng chính là những vị trí quan trọng nhất mỗi khi cần phát lực. Chẳng lẽ... Nhìn thiếu gia đã hôn mê sau khi kể xong chuyện cười, ánh mắt lão Khuê Nô trở nên nghi hoặc.
Cuộc sống mới của Geriferry ở dị thế gắn liền với sự hành hạ hiếm người chịu nổi.
Sau lần thứ ba Geriferry bình yên vượt qua loại hành hạ này, tinh thần đã tốt hơn, thậm chí hắn còn không hôn mê, hậu quả là đau đớn càng rõ ràng hơn. Nhìn những vết nứt trên người, hắn phát hiện mình quả nhiên có tiềm chất làm siêu nhân.
Trong xe ngựa thỉnh thoảng vẫn cứ có tiếng cười vang lên, nhưng các kỵ sĩ lại nghe thấy có vị đắng chát. "Mình có thể chịu được như vậy không?" Mỗi một người có may mắn được nhìn thấy cảnh Geriferry phát bệnh đều tự hỏi mình như vậy. "Hắn là một thiếu gia quý tộc rất khá!" Sau đó bọn họ không hẹn mà cùng đánh giá cực kì đúng trọng tâm như vậy.
Hôm nay là ngày thứ mười sau khi rời khỏi vùng đất đen tối, theo quy luật ba ngày phát tác một lần của bệnh lạ, hôm nay và ngày mai Geriferry không cần lo lắng gì cả. Mà thực ra cũng chẳng có ngày nào hắn lo lắng.
"Cứ nứt ra rồi chảy máu, ta đã quen rồi". Hôm qua hắn nói với vị kỵ sĩ thánh quang khóc lóc như vậy.
Hôm nay, do hắn nhất quyết yêu cầu, lão Khuê Nô cõng hắn xuống đất đi dạo một vòng. Geriferry nằm sấp trên lưng lão Khuê Nô, lần đầu tiên được cảm nhận rõ ràng ánh nắng ở dị thế. "Con bà nó, cũng nóng bỏng không khác gì kiếp trước!" Vốn tưởng rằng ánh nắng ở dị thế sẽ sáng hơn, dịu hơn, Geriferry tức giận chửi thầm. Sau đó hắn chào hỏi mỗi một người đến đây cứu hắn, trên gương mặt trắng xanh bệnh trạng tràn đầy lòng biết ơn chân thành.
"Thật sự không giống như là một thiếu gia quý tộc mới mười tám tuổi!" Hình như một vị pháp sư cung đình đang đứng dưới bóng cây đã nhìn thấu cái mặt nạ giả dối đó trên mặt Geriferry.
Alya kéo rèm cửa sổ xe ngựa ra, gương mặt trắng muốt xinh đẹp lộ ra ngoài xe, đôi mắt đẹp di chuyển thao bóng dáng Geriferry, hâm mộ nhìn hắn khi thì hoan hô nhảy nhót trong đám người, khi thì nói năng khéo léo khiến các kị sĩ vỗ tay không ngớt. Alya buồn bực nhìn chân phải đang nẹp gỗ, hầu tước huyết tộc Terry đã ném nàng đập vào đá gãy xương chân phải, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến bao nhiêu ngày nay nàng vẫn phải ở bên cạnh Geriferry Stedman cởi trần.
Sau một nốt nhạc đệm, xe ngựa tiếp tục tiến lên.
Hai người trong xe ngựa lại rơi vào yên lặng hiếm thấy, trong thùng xe tràn ngập một không khí lo lắng, đặc mà không nặng.
Geriferry nghĩ đến việc sắp sửa gặp mặt nhị thúc, vị đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Hoa Lay Ơn của đế quốc. Hắn cố gắng đào lại trí nhớ của thân thể này, nhưng chỉ có những đoạn ngắn khiến người đàn ông uy vũ kia càng trở nên xa lạ.
Alya nghĩ đến việc sắp gặp đoàn kỵ sĩ Hoa Lay Ơn, như vậy cũng có nghĩa nàng và Geriferry sẽ không được ở cùng một chỗ nữa, không được nhìn người đàn ông này mỉm cười trong đau đớn, nhìn hắn vừa ngủ vừa dụi mắt... Không có cách nào khác sao? Nàng và hắn sẽ còn gặp lại hay là vĩnh viễn không gặp?
Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Geriferry, ghi nhớ hình ảnh của hắn trong