Tinh thần lực và linh hồn lực cộng lại chính là bản chất sức sống của một người, nếu như nói tinh thần lực đại biểu cho ý nghĩ và ý niệm của một người, vậy thì linh hồn lực chính là thứ quyết định sự mạnh yếu của ý thức người đó.
Sự khác nhau giữa tinh thần lực và linh hồn lực rất tế nhị, nhưng quả thật đây là hai thứ tồn tại độc lập, còn Geriferry thì rất may mắn vì có thể phân biệt hai thứ này một cách rõ ràng.
Chỉ cần linh hồn của một người không hoàn toàn khô kiệt hoặc tiêu tan, nó sẽ tự động khôi phục đầy đủ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mỗi lần Nại Hà rút lấy linh hồn lực của Geriferry, hắn lại chỉ cảm thấy ý thức của mình trở nên mơ hồ như mất thứ gì đó, nhưng sau đó alij nhanh chóng phục hồi như cũ.
Nhưng Nại Hà thì không được, không còn bản thể hoàn chỉnh, nàng chỉ có thể dựa vào cắn nuốt linh hồn lực, hoặc trốn trong Tế đàn Thần miếu ngủ say giống như trước kia để bảo đảm ý thức của mình có thể duy trì tồn tại. Từ điểm đó mà nói, đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa Nại Hà với người thường bây giờ.
Mấy năm linh hồn bị thiêu đốt không gián đoạn khiến tinh thần của Geriferry luôn nằm ở trạng thái bị đè nén, việc tinh thần lực được vận dụng dưới tình trạng quá tải trong thời gian dài cũng gián tiếp thúc đẩy tinh thần lực của Geriferry lớn mạnh, đồng thời cũng khiến hắn thoạt nhìn có vẻ chưa già đã yếu: Mái tóc vàng rực rỡ đã không còn vẻ bóng bẩy vốn có, thậm chí còn xuất hiện không ít tóc bạc. Gương mặt hắn mặc dù vẫn tuấn tú như cũ nhưng vẻ sa sút yếu ớt đã che giấu tất cả ánh sáng, hơn nữa hắn còn có hai con mắt một tím một lam hoàn toàn khác nhau, nhìn hình ảnh của chính mình trong đầm nước, đột nhiên Geriferry có một cảm giác thời gian đã dài như bãi bể nương dâu.
Hắn không biết mình đã xa rời thế giới, ở trong khe núi bao nhiêu ngày tháng, nhưng bây giờ, hắn cảm thấy cuộc sống xa rời nhân thế và bao nhiêu đau khổ hắn từng phải chịu đều trở nên không quan trọng vì bản nguyên sức mạnh.
Hắn nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực cảm ứng toàn thân một lượt theo sự hướng dẫn của Nại Hà, cuối cùng hắn cảm thấy có một thứ khác thường ở mi tâm, hoặc nói cách khác, thứ này vẫn bị thân thể hắn bài xích theo bản năng.
Đây là một dấu vết màu xám hình giọt nước trong biển ý thức, cũng chính là linh hồn của hắn, hiển nhiên ngọn lửa thiêu đốt linh hồn cũng là công lao của nó. Geriferry có thể cảm ứng được dấu vết màu xám này nhưng lại không thể nhìn thấu, dù bám vào linh hồn nhưng nó lại tự thành một thế giới, nhìn sâu vào dấu vết này lại có cảm giác sâu sắc mà xa xăm. Geriferry không thể phát hiện trung tâm của bản nguyên sức mạnh này, không biết nó còn cách điểm cuối phạm vi cảm ứng của hắn bao xa.
Nhưng đối với Geriferry hiện nay thì việc anyf không quan trọng, quan trọng là hắn có thể sử dụng tinh thần lực để ép vỏ ngoài dấu vết màu xám này rung động như gợn nước, sóng nước tràn ngập toàn thân hắn, cùng lúc đó, hắn cảm thấy mình tràn ngập sức mạnh.
Hắn dùng ý niệm bức bách càng nhiều sức mạnh bản nguyên từ dấu vết màu xám ra, trong tình trạng bảo đảm thân thể không bị sức mạnh này phá tan, tới cực hạn ý niệm của hắn có khả năng khống chế, hắn nhìn thấy rõ ràng toàn thân mình bị một lớp chất sừng xám xịt bao trùm. Sau đó hắn dùng hết sức đấm một quyền vào tảng đá bên cạnh đầm nước, cùng với một tiếng nổ, đá nứt, nước bắn tung tóe, mà khi bắn gần đến người hắn, toàn bộ nước đều bị lớp chất sừng màu xám này ngăn cản lại bên ngoài.
Nhìn tảng đá vỡ tan dưới chân, Geriferry hưng phấn cười to ba tiếng, khí thế hùng hổ tựa như trời là lão Đại còn bố đây là lão Nhị. Nại Hà bày ra vẻ mặt không chịu nổi rồi trốn ra thật xa.
Đúng vậy, làm sao Geriferry có thể không hưng phấn được? Sức mạnh của một quyền vừa rồi mặc dù còn kém một quyền đất rung núi chuyển khi Nại Hà sử dụng ngày đó khá xa, nhưng cũng vẫn sánh được với một quyền toàn lực của chiến sĩ cấp mười, còn có lí do gì để Geriferry không hài lòng?
Từ cấp năm đến cấp mười, đây là một bước nhảy vọt về chất. Mặc dù không thể thể hiện sức mạnh thực tế của mình bằng ánh sáng của đấu khí, nhưng đối với gã Geriferry luôn thích giả heo ăn thịt hổ thì đây lại là cách che giấu tốt nhất.
Thấp giọng mới là sự khoe khoang ở đẳng cấp cao nhất.
Chỉ cần tinh thần lực của hắn không suy kiệt, hắn sẽ có thể sử dụng sức mạnh bản nguyên dường như vô cùng vô tận này. Như vậy, khả năng chịu đựng của hắn trong chiến đấu sẽ lên tới một mức độ kinh người, không còn phải lo lắng vì chỉ có thể mạnh mẽ trong nháy mắt như trước nữa. Hơn nữa, cùng với sự tăng trưởng của tinh thần lực và độ kiên cường dẻo dai của thân thể, hắn sẽ có thể sử dụng nhiều sức mạnh bản nguyên từ dấu vết màu xám hơn, còn cái giá hắn phải trả vẻn vẹn chỉ là cảm giác đau đớn từ vết bỏng linh hồn.
Vừa nghĩ đến những điều này, tinh thần Geriferry lập tức sảng khoái, rất muốn ôm Nại Hà vào lòng hôn một cái. Khi hắn vừa có ý nghĩ này, Nại Hà đã trở lại thành bản thể như cũ rồi chui vào trong mắt phải hắn.
Sau phút chốc, linh hồn hắn lại bắt đầu bị thiêu đốt.
Không còn tinh thần lực chống đỡ, sức mạnh bản nguyên biến mất như thủy triều xuống, không kịp đề phòng, Geriferry đau đớn khóe miệng co giật. Hắn dùng ánh mắt tà ác nhìn về hai đầu khe núi.
Ý nghĩa của ánh mắt này rất rõ ràng, bố sẽ khiến chúng mày đau khổ.
Không sai, từ lần đầu tiên nhìn thấy Chimera và rắn gà, Geriferry đã bắt đầu tính toán hai con dã thú này. Bây giờ sức mạnh mới hơi có thành tựu, đương nhiên hắn sẽ không tự đại cảm thấy mình có vốn liếng solo với bất cứ một con nào. Hắn biết rõ, ngay cả khi đã có sức mạnh cấp mười, hắn cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hai sinh vật cấp truyền thuyết này.
Đã không thể chiến đấu chính diện thì biện pháp còn lại đơn giản chính là trai cò mổ nhau, ngư ông đắc lợi. Vấn đề là hai con dã thú này dường như đã đạt thành một thỏa thuận ngầm nào đó, chúng không bao giờ lang thang vào giữa khe núi, không