Geriferry ổn định lại hơi thở, mặc dù cả kế hoạch đã được hắn lặp đi lặp lại cân nhắc trong đầu vô số lần nhưng khi thật sự đối mặt với loại sinh vật truyền kỳ mang tên rắn gà, Geriferry vẫn là không khỏi căng thẳng.
Hắn nắm chặt nắm đấm rồi vẫy tay về phía trước, Nại Hà lập tức lướt qua tuyến cảnh giới của rắn gà. Rắn vẫn cứ ngáp ngủ "yếu ớt". Chỉ tồn tại dưới dạng hư ảnh, Nại Hà không hề có dấu vết của tính mạng, đương nhiên rắn gà không cảm thấy sự tồn tại của nàng. Theo lời của Geriferry, Nại Hà, ngươi bẩm sinh đã có tiềm năng làm một tên trộm.
Có điều sau khi bay mấy mét về phía trước, Nại Hà đã dừng lại, chớp chớp mắt nhìn Geriferry với vẻ khó hiểu. Hình như nàng muốn hỏi, không phải ngươi nói hai người sẽ đi cùng nhau sao? Dựa vào cái gì mà bây giờ bắt một mình ta xung phong đánh trận?
Geriferry sốt ruột, vội dùng ý thức nói với Nại Hà, ngươi đừng quậy nữa, đã nói rõ là ngươi đi trước ta đi sau, mau tới dẫn nó đi ra chỗ khác, hai quả trứng nướng ta một ngươi một.
Mặc dù Nại Hà rất nghi ngờ nhân phẩm của Geriferry, có điều cuối cùng nàng vẫn tiếp tục lên đường. Khoảng cách một ngàn mét tính ra cũng không xa, nhưng có lẽ Nại Hà quá sốt ruột vì quả trừng nướng nên tốc độ bay của nàng vượt xa tốc độ Geriferry quy định cho nàng, cũng là nói, nàng tới bên cạnh rắn gà sớm hơn Geriferry dự tính.
Geriferry bất đắc dĩ thoáng nhìn lại phía sau, Chimera còn chưa xuất hiện trong khe núi. Trong những ngày trước đây, có thể đây sẽ là một hiện tượng tốt, nhưng tuyệt đối không phải hôm nay.
Nại Hà lẳng lặng lơ lửng phía sau rắn gà, tò mò nhìn rắn gà đang ngủ say, sau đó ánh mắt nàng dừng hình trên đôi cánh rắn gà. Đây tuyệt đối không phải vì Geriferry nói với Nại Hà rằng mùi vị cánh nướng ngon hơn trứng nướng nhiều, mà vì dưới đôi cánh chính là hai quả trứng nướng mà nàng đã khát khao từ lâu.
Trái tim Geriferry như bị đè bởi sức nặng ngàn cân, khoảng cách giữa hắn và Nại Hà đã vượt qua phạm vi ý thức của hắn có khả năng truyền đạt. Hắn chỉ có thể cầu khẩn trong lòng, Nại Hà, ngươi nhịn một chút, nhịn một chút thôi. Nhưng rốt cục Nại Hà vẫn không nhịn được, trong tầm mắt màu vàng tối của Geriferry, Nại Hà thò tay về phía cánh rắn gà.
Giờ khắc này Geriferry tức giận chỉ muốn chửi bậy. Hắn đã dặn dò bao nhiêu lần nhưng Nại Hà vẫn không nghe lời, hắn thật sự không nghĩ ra, một kẻ chỉ tồn tại bằng hư ảnh như một âm hồn, vì sao lại tham ăn như vậy?
Tay Nại Hà rốt cục chạm vào cánh rắn gà, đúng như Geriferry phán đoán, rắn gà lập tức mở mắt ra, quay miệng về phía Nại Hà. Sau phút chốc, một ngọn lửa hừng hực phun tới.
Mà Nại Hà lúc này không ngờ còn nhàn hạ chớp chớp mắt với Geriferry vẫn đứng yên phía sau. Trong nháy mắt ngọn lửa phun tới sát người nàng, một dấu vết màu xám từ bàn tay đang chạm vào cánh rắn gà của Nại Hà bắt đầu lan ra toàn thân rắn gà.
Đây là cách thi triển phép thuật qua tiếp xúc. Vẫn còn bản năng chiến đấu, Nại Hà biết rất rõ, vì linh hồn lực còn quá yếu nên nàng chỉ có tiếp xúc đến thân thể rắn gà mới có thể thành công thi triển các phép thuật tiêu cực như chậm chạp, suy yếu lên người rắn gà mà nó không thể nào vô hiệu hóa được.
Sau phút chốc, thân thể Nại Hà biến mất giữa ngọn lửa hừng hực, mà khi nàng hiện ra thân hình thì thân thể nàng đã cách xa rắn gà mười mấy mét. Lần đầu tiên Geriferry được biết, thì ra Nại Hà cũng có thể dịch chuyển tức thời. Đồng thời hắn cũng rõ ràng, lúc trước là Nại Hà cố ý làm bộ, chẳng qua chỉ là để trêu đùa hắn cho vui.
Cho dù sau khi thi triển phapr thuật dịch chuyển tức thời, thân thể Nại Hà đã suy yếu đến mức gần như trong suốt, nhưng rắn gà vẫn khóa chết bóng dáng Nại Hà. Nó giận dữ kêu to một tiếng, làm sao nó có thể buông tha âm hồn dám có ý định trộm cắp bảo bối của nó được? Nó đứng dậy, sang hai cánh ra. Bằng trực giác của một sinh vật truyền kỳ, nó cảnh giác dò xét âm hồn phía trước: Không hề có dấu vết rung động của sức mạnh, cũng có nghĩa đây là một âm hồn mới được oán khí chuyển hóa thành không lâu. Vậy thì nó chỉ cần một vuốt là có thể xé nát linh hồn yếu đuối này.
Trong lúc Nại Hà xoay người chạy về một góc tối mà tầm mắt Geriferry không thẻ với tới, rắn gà cũng lập tức nhảy lên đuổi theo. Cho dù đã trúng phép thuật chậm chạp của Nại Hà, nhưng tốc độ bùng nổ trong nháy mắt của nó vẫn nhanh hơn dự tính của Geriferry không ít. Một vuốt của nó hầu như lướt sát sau lưng Nại Hà.
Trên gương mặt Nại Hà lại khôi phục vẻ lạnh lùng ít thấy trước kia, tốc độ bay của nàng đúng bằng tốc độ đuổi theo của rắn gà. Mượn địa hình có lợi như cây cối, đá tảng, nàng khôn khéo luồn lách, vừa khiến rắn gà rất khó có thể thương tổn nàng, cũng làm cho rắn gà cảm thấy, hình như chỉ cần cố gắng thêm một chút là sẽ có thể phun lửa đốt âm hồn trước mặt thành tro bụi.
Tất cả mọi sinh vật đang chăm sóc con cái đều sẽ không dễ dàng rời khỏi con mình quá xa, đây là vấn đề rất thường tình. Hiển nhiên Geriferry sớm đã ngờ tới điểm này, cho nên hắn mới dặn Nại Hà nhất định không thể chạy trốn quá nhanh, phải dụ dỗ được rắn gà để tranh thủ thời gian cho hắn trộm trứng. Ở nơi ánh mắt Geriferry không thể nhìn thấy, Nại Hà chấp hành điều này tốt hơn nhiều so với dự tính của Geriferry.
Mặc dù giận dữ nhưng rắn không hề mất lý trí, nó vẫn chia một nửa cảm ứng tinh thần khóa chết cái ổ của mình. Mỗi khi Nại Hà dẫn nó ra khỏi phạm vi tinh thần có thể cảm ứng được là nó sẽ chấm dứt truy kích không hề chần chừ. Nhưng khi nó vừa định từ bỏ để quay lại thì Nại Hà lại rất vô sỉ chạy tới.
Còn Geriferry, sau khi rắn gà biến mất khỏi tầm mắt của mình, hắn thầm cầu nguyện hơn mười lần trong lòng rồi vận tinh thần lực thúc giục sức mạnh bản