Ba phút sau, tiếng phát thanh lại vang lên: "Hình phạt tử hình đã kết thúc, tiếp theo sau đây là thời gian nghỉ ngơi.
Lần này người chơi sẽ có ba ngày để thư giãn, địa điểm là chính căn biệt thự này.
Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, còn có một hộp sơ cứu trong phòng tiện ích, mọi người cứ thoải mái sử dụng.
Ba ngày sau, chúng ta sẽ sang kịch bản tiếp theo!"
Đến đây, trò chơi kết thúc, NPC hầu gái Lưu rời đi ngay tức khắc.
Trong căn biệt thự to lớn giờ chỉ còn lại anh trai lão Bạch, Cố Lương và Dương Dạ.
Sau khi rời khỏi phòng tập trung, Cố Lương đi đến phòng tiện ích trước.
Đúng như lời hệ thống nói, ở đây có hộp sơ cứu.
Thuốc và dụng cụ trong hộp sơ cứu đều đã đầy đủ nên Cố Lương xách nguyên hộp đi vào phòng khách, bôi thuốc lên vết thương của Dương Dạ, rồi quấn băng gạc lại.
Làm xong hết thảy, Cố Lương hỏi Dương Dạ: "Cậu có đói không?"
Dương Dạ nhìn anh, hỏi ngược lại: "Anh muốn nấu cơm cho tôi?"
"Tôi muốn làm cho mình ăn một chút, cũng có thể làm cho cậu một phần."- Cố Lương hướng tới phòng bếp, "Nhưng mà tôi không giỏi nấu ăn, nên tôi sẽ nấu một ít mì."
"Không sao, mì ngon mà."- Dương Dạ nói.
"Được, vậy cậu đi hỏi anh trai lão Bạch có muốn ăn gì không.
Nhân tiện xác nhận với anh ta xem nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh có bị bỏ thuốc giả chết hay không."- Cố Lương nói xong liền đi thẳng vào phòng bếp.
Vì vậy Dương Dạ lên tầng hai.
Ba phút sau, hắn lại xuống lầu, đi đến cửa phòng bếp nói với Cố Lương: "Anh trai lão Bạch không có khẩu vị, không muốn ăn, với cả đồ ăn trong tủ lạnh đều có thể ăn được.
Còn nồi và chảo thì rửa sạch sẽ là được, để tôi phụ anh..."
"Không cần.
Cậu đang bị thương, cứ đi nghỉ ngơi đi."- Cố Lương cúi đầu bận rộn.
Thực ra hành động của Cố Lương là cúi đầu cầm bát rồi để vào bồn rửa.
Nhưng trong mắt Dương Dạ, không hiểu tại sao lại nhớ tới một câu—— Cái cúi đầu kia sao quá đỗi dịu dàng*
*(Xem chú thích ở cuối trang).
Anh ta luôn có dáng vẻ như "quân tử tránh xa nhà bếp", vậy mà anh ta lại muốn nấu ăn cho mình?
Cố Lương quả thực là hợp gu của Dương Dạ về mọi mặt.
Với bộ lọc này, dù Cố Lương có làm gì đi chăng nữa, thì với Dương Dạ đều "người tình trong mắt hoá Tây Thi."
"Vậy tôi sẽ đợi mì."- Dương Dạ nhìn bóng lưng Cố Lương cười, rời khỏi phòng bếp, ngồi xuống bàn ăn.
Một lúc sau, Cố Lương bưng ra hai tô mì.
Dương Dạ không ngờ tới khi Cố Lương bảo nấu hai tô mì, đúng là chỉ có mỗi mì.
Nước lèo thì ít, đừng nói tới thịt, ngay cả rau còn không có.
Rau không có thì thôi, Dương Dạ nếm một miếng, ngay cả muối cũng không nêm.
Dương Dạ khó khăn nuốt một ngụm mì, nhìn Cố Lương, lựa chọn từ ngữ phù hợp: "Cái này...!không phải hơi bị nhạt sao?"
Cố Lương nhướng mi, liếc hắn một cái: "Tôi đã nói là tôi không giỏi nấu ăn rồi mà."
Dương Dạ: "Tôi cứ tưởng anh chỉ khách sáo với tôi."
Cố Lương: "..."
"Muối, nước tương,...!những gia vị này anh trai lão Bạch đã nói là không có bỏ thuốc nên đều có thể dùng được."
Dương Dạ nhìn anh: "Bình thường anh đều nấu ăn như vậy sao?"
"Chỉ có một người thì ăn đại thôi, còn không thì gọi đồ ăn về."- Cố Lương nói.
Như vậy thì cũng quá tuỳ tiện rồi, đúng chứ?
Dương Dạ như nắm bắt được gì đó: "Anh không có bạn gái à?"
"Không."- Cố Lương nói.
"Vậy anh lấy cái khăn quàng cổ ở đâu ra vậy?"- Dương Dạ hỏi.
Cố Lương lẳng lặng nhìn hắn, không trả lời.
Dương Dạ mỉm cười: "Đây là khăn quàng cổ của anh sao? Anh dùng màu hồng?"
Cố Lương giơ tay ra, bưng cái tô trước mặt hắn đi: "Cậu có ăn hay không, không ăn thì tôi đem đổ."
"Ăn chứ."- Dương Dạ giành lại tô của mình, sau đó đứng dậy, cũng lấy luôn tô mì của Cố Lương đi.
Dương Dạ nói thêm: "Nhưng tôi phải chế biến lại hai tô mì này một chút.", rồi đi thẳng vào phòng bếp.
"Nhưng mà, tay cậu..."- Cố Lương nhắc nhở hắn.
"Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.
Anh có kiêng khem gì không?"- Dương Dạ hỏi.
Cố Lương nói: "Không ăn ngò với cà rốt, mấy cái khác thì bình thường."
"Ok, anh cứ ngồi đợi đi."
Dương Dạ lấy ra một miếng thịt từ trong tủ lạnh, dùng lò vi sóng rã đông, sau đó băm thành từng miếng nhỏ, lăn qua lớp bột rồi tẩm thêm dầu, hạt tiêu, muối và nước tương.
Sau đó hắn băm nhỏ hành, gừng, tỏi rồi cho dầu vào chảo.
Dầu chín thì tắt bếp, để nguội một chút rồi mới cho hành, gừng, tỏi vào phi thơm, cuối cùng cho thịt băm vào xào.
Mùi thịt băm đột nhiên từ trong phòng bếp lan ra.
Cố Lương ngửi thấy, cảm thấy vô cùng thèm ăn.
Xào thịt xong, Dương Dạ chia thành hai phần, đổ vào hai tô mì.
Hắn dùng một nồi khác để nấu một ít rau rồi rải lên bề mặt mì.
Sợi mì trắng mềm, nước mì đậm đà, thêm chút rau xanh nhất thời làm cho người ta có cảm giác thèm ăn.
"Xong rồi."- Dương Dạ bưng hai tô mì ra đặt trước mặt Cố Lương, "Mỳ thịt thái Kỳ Sơn"
Toy thấy thì mọi người cũng phải thấy
Từ hai bát mì nước trong vắt bỗng trở nên đầy màu sắc và hương vị như vậy, trong mắt Cố Lương, nó giống như một trò ảo thuật vậy.
Cố Lương ngửi một chút rồi nếm thử một ngụm: "Chà, thơm thật."
"Đói rồi đúng không? Đói rồi thì ăn nhiều một chút."- Dương Dạ nói.
"Ừm."- Cố Lương cười nhẹ, cúi đầu bắt đầu ăn từng miếng một.
Dương Dạ ăn mì rất nhanh.
Sau khi ăn xong, hắn mới kinh ngạc phát hiện Cố Lương