Cố Lương không nhìn Dương Dạ, vẫn như cũ hời hợt giải thích cho hắn: "Để tránh bị dính nước nên lúc rửa chén, tôi đã tháo nó ra."
"Cố Lương, nếu anh không phiền thì kể tôi nghe chuyện của anh được không?"- Dương Dạ hỏi.
Cố Lương: "Phiền."
Dương Dạ: "..."
Thật lâu sau, Cố Lương ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu, sau đó quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Dương Dạ.
Cố Lương chậm rãi nuốt ngụm rượu này xuống, dưới bụng chợt trở nên ấm áp hơn một chút.
Sau đó anh đặt ly rượu lên bàn trà và nói: "Chúng ta chỉ mới quen nhau có một ngày, chúng ta vẫn chưa thân đến mức đó đâu."
Dương Dạ lúc này mới nhớ ra—— đúng vậy, hai người chỉ mới quen biết nhau được một ngày.
Nhưng một ngày này có vẻ hơi dài.
Dương Dạ cuối cùng không nói gì thêm, chỉ nâng ly rượu về phía Cố Lương, buồn bực uống một ngụm.
"Uống chậm thôi.
Tôi đi ngủ đây, mai gặp lại."
Cố Luương vẫy tay với Dương Dạ rồi xoay người đi lên lầu.
-
Sáng hôm sau, Dương Dạ là người đầu tiên thức dậy.
Hắn đi xuống phòng bếp làm bữa sáng trước rồi sau đó đi tìm Cố Lương.
Sau khi bị Cố Lương đang gắt ngủ mắng một tiếng: "Để tôi ngủ thêm nửa tiếng nữa", hắn đành đi gõ cửa phòng anh trai lão Bạch.
Người đóng vai ông chủ Bạch coi như là một tên tội phạm tội ác tày trời ngoài đời, vậy nói không chừng người anh trai ruột này cũng không phải loại tốt lành gì.
Nhưng Dương Dạ không rõ người anh trai này có phạm tội hay không.
Hơn nữa trong căn biệt thự không lồ này, chỉ có ba người còn sống.
Sợ anh trai lão Bạch sẽ chết trong đó nên Dương Dạ vẫn quyết định gõ cửa và hỏi thăm tình huống của gã.
Một lúc sau, anh trai lão Bạch vẫn còn đang ngái ngủ ra mở cửa.
Dương Dạ hỏi gã: "Ngày hôm qua anh không ăn gì? Xuống lầu ăn một chút gì đi."
Anh trai lão Bạch do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn lịch sự trả lời: "Tôi đi tắm rửa một chút, cậu đợi tôi một lát nữa."
Nửa tiếng sau, anh trai lão Bạch xuống lầu ăn cơm.
Dương Dạ không đợi được Cố Lương chậm chạp, nên lại đi gõ cửa: "Cố Lương, dậy ăn cơm đi."
Một lát sau, cửa được mở ra.
Cố Lương đứng tựa vào thành cửa, nhướng mày nhìn Dương Dạ, dường như cơn gắt ngủ của anh ta vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Hôm qua anh mặc một chiếc áo gió, hôm nay lại là một thân âu phục.
Cổ áo sơ mi được cài cúc tỉ mỉ đến tận trên cùng, áo khoác được cắt may cẩn thận, mái tóc được chải gọn gàng, trông ra dáng một quý ông lịch lãm.
Cố Lương thay quần áo, cảm giác rất tươi mới.
Dương Dạ không khỏi nhìn anh thêm vài lần: "Anh mặc đồ của luật sư Trương?"
"Ừ.
Những bộ quần áo này đều là đạo cụ hết."
Cố Lương ngáp một cái, đi theo Dương Dạ xuống phòng ăn dưới lầu: "Nói mới nhớ, mấy bộ quần áo này vừa vặn đến không ngờ.
Tôi có hơi nghi ngờ việc chúng ta chọn nhân vật nhìn qua thì có vẻ ngẫu nhiên, nhưng trên thực tế thì đều do hệ thống sắp đặt cả rồi."
"Nhưng quần áo ở chỗ tôi đều là quần áo của phụ nữ, kích thước rất nhỏ."- Dương Dạ nói, "Tôi căn bản không thể thay đồ được."
"Thật à? Vậy việc tôi có thể mặc vừa đồ của luật sư Trương có lẽ chỉ là trùng hợp thôi."
Cố Lương không thể hiểu được tình hình thực sự là gì, nên đành phải đi ăn sáng với Dương Dạ trước.
Các món ăn trên bàn khá phong phú.
Dương Dạ nấu món cháo hoa quả*, còn làm thêm mấy loại bánh rán khác nhau.
Bữa sáng vừa bắt đầu, anh trai lão Bạch gắp một miếng bánh rán hành lá*, nhai được vài miếng, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
"Sao vậy? Khó ăn lắm hả?"- Dương Dạ có hơi kinh ngạc.
"Không——" Anh trai lão Bạch lắc đầu, "Chỉ là tôi nhớ đến mẹ tôi.
Món bánh rán hành lá này cậu làm giống hệt mẹ tôi."
Dương Dạ: "..."
Khoé miệng Cố Lương không nhịn được mà cong lên.
Khóc xong, anh trai lão Bạch lau mặt, buông bát đũa xuống, thở dài: "Ngại quá, tôi đã lớn bằng này tuổi rồi mà còn nói ra những lời như vậy, có lẽ rất nực cười."
Thấy gã thực sự rất buồn, Dương Dạ và Cố Lương nhìn nhau, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Gã tự nói với mình: "Em trai tôi tên Lưu Quân, nó đã làm những gì...!tất cả mọi người đều đã nghe.
Tôi tên là Lưu Nhiên, tôi cũng có tội.
Tôi là một bác sĩ.
Lưu Quân làm ra chuyện đó và hại rất nhiều nữ sinh.
Có người sợ không được tốt nghiệp, có người sợ mất mặt..."
"Tóm lại, bởi vì nhiều lý do khác nhau mà họ không dám gọi cảnh sát, hoặc là khi muốn gọi cảnh sát thì đã qua rất lâu rồi, rất khó thu được chứng cứ.
Chỉ có một cô gái..."
"Cô ấy thấy mình bị cưỡng hiếp liền mang một chiếc quần lót đến bệnh viện của chúng tôi vào ngày hôm sau để giám định.
Lưu Quân biết được hành động của cô ấy liền lập tức gọi cho tôi, nhờ tôi giúp cho nó.
Dù sao thì tôi cũng không muốn tống em trai của mình vào tù, vì thế đã tiêu huỷ bằng chứng trên quần lót.
Còn lừa cô ấy rằng đã qua hơn 24 giờ thì rất khó có thể giám định đã quan hệ tình dục hay không nên có gọi cảnh sát cũng vô ích.
Cô ấy đã tin tôi..."
Đối mặt với hai người xa lạ, Lưu Nhiên đã kể ra bí mật mà mình đã che giấu cả nửa đời người.
Gã chật vật nhưng đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt hiện ra một loại cảm giác trống rỗng như trút được gánh nặng, trong đó dường như còn có vài phần tự trách và bi thương.
"Chúng tôi đến đây để chuộc tội.
Em trai tôi đã phạm tội lớn, tôi giúp nó, tôi cũng có tội.
Nó rút được lá "người chết", bị ép ăn đồ ăn và uống trà có tẩm độc, lẳng lặng chờ độc phát tác rồi chết đi...!Lần sau, lần sau có thể sẽ đến phiên tôi."
Lưu Nhiên cười nhạt, ngẩng đầu nhìn Dương Dạ và Cố Lương: "Mấy người cũng phạm tội sao? Có điều, ba người chúng ta không có trực tiếp rút trúng lá "người chết" và lá "hung thủ", nghĩa là tội của chúng ta tương đối nhẹ, đúng không?"
"Không ai biết tất cả những chuyện này là như thế nào.
Insulin dạng uống, thuốc giả chết, ánh trăng trắng, rồi nốt chu sa...!Tất cả những thứ đó đều không có trong thực tế.
Vì vậy, có quỷ mới biết chúng ta đang ở thế giới nào."
Dương Dạ nhìn Lưu Nhiên: "Nhưng mà nếu anh thích ứng với quy tắc, tuân theo quy tắc và nắm rõ quy tắc, thì mới có thể phá vỡ quy tắc và giành chiến thắng.
Ví dụ như bây giờ anh có thể ăn nhiều hơn một chút, nghỉ ngơi trong hai ngày trước khi chuyển sang kịch bản mới.
Chỉ là không biết..."
Vừa nói, Dương Dạ