Cố Lương lướt qua Ngọc đại phu, nhìn phía trước.
Trước cửa phòng có hai người đàn ông, một cao một thấp, đều mặc trường bào lớn màu xanh trắng.
Các nhân vật trong kịch bản lần này, ngoại trừ người chết thì vẫn còn năm người.
Xem ra hai người trước mắt chính là đại sư huynh và nhị sư huynh.
Người đàn ông cao hơn tiến lên, chủ động chào hỏi Dương Dạ và Cố Lương: "Vừa rồi tôi đã gặp Ngọc đại phu, nên nhìn trang phục của hai người thì chắc là Tuệ đại sư và Y mỹ nhân.
Xin chào hai người, tôi là đại sư huynh."
Người đàn ông thấp hơn đứng ngay bên cạnh cũng mở miệng: "Tôi là nhị sư huynh.
Xin chào hai người."
Dương Dạ đi tới cửa phòng, liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, hỏi: "Mọi người đã thấy qua thi thể chưa?"
"Đã thấy rồi."- Đại sư huynh nói.
"Nó như thế nào?"- Dương Dạ thuận miệng hỏi.
Sắc mặt nhị sư huynh trắng bệch, hiển nhiên cảm thấy không thoải mái: "Có...!hơi thảm."
Thảm? Sao lại thảm?
Nếu như chỉ là dùng chú thuật giết người thì theo lý mà nói, sẽ không có bất kỳ ngoại thương nào mới đúng chứ.
Cố Lương nhíu mày, theo bước Dương Dạ, vừa mới vào phòng liền nhìn thấy một vũng máu lớn.
Nhìn theo vết máu, Vương bất lão đã chết từ lâu nằm lẳng lặng trong vũng máu.
Phần dưới của anh ta vẫn còn mặc quần, nhưng nửa trên của cơ thể để trần, từ xương quai xanh đến bụng, không chỗ nào là không có máu, bởi vì khắp người đều có các vết đâm rải rác.
—— Hận thù tới mức nào mới có thể chém anh ta hết nhát này đến nhát khác?
Lúc này, Dương Dạ trước tiên vỗ thi thể từ đầu tới chân, sau đó lấy một chậu nước từ bể nước trong góc tường, lấy thêm một cái khăn thấm nước, lau người cho anh ta.
"Cậu đang..."- Cố Lương mở miệng muốn hỏi gì đó, rồi đột nhiên cũng phát hiện ra manh mối—— Vết dao trên người nạn nhân không phải là chém ngẫu nhiên, mà những vết dao này như tạo thành mấy chữ gì đó.
Chờ Dương Dạ lau sạch vết máu dư, hai chữ kia đã trở nên rõ ràng.
—— Ai đó đã dùng đao để khắc hai chữ "súc sinh" lên người Vương bất lão.
Dương Dạ nhíu mày, nâng máy ảnh lên chụp lại thi thể.
Cố Lương nhìn thi thể vài lần, rồi tầm mắt chuyển hướng sang trái, nhìn thấy có một con dao ở chân giường.
Toàn bộ thân đạo đều bị nhuộm đầy máu, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là hung khí."
Có người dùng dao khắc chữ lên người Vương bất lão rồi ném lại con dao ở hiện trường.
Dương Dạ chụp xong thi thể, đi đến bên cạnh Cố Lương: "Có phát hiện ra cái gì khác không?"
Cố Lương chỉ cho hắn vị trí cây đao, Dương Dạ chụp lại, quay đầu nhín thấy trên bàn đặt một cái chén rỗng."
Dương Dạ chụp cái chén rỗng ba tấm liền, rồi hỏi Cố Lương: "Anh có biết cái chén này là gì không?"
"Không phải Y mỹ nhân muốn hẹn hò cũng cậu mỗi đêm sao? Vì để ngăn Vương bất lão phát hiện, nàng ta sẽ hạ thuốc mê trong chén canh an thần của hắn.
Tối qua cũng giống như vậy.
Tôi nhìn anh ta uống hết chén canh rồi mới rời đi."
Cố Lương đi tới trước gương đồng, lấy ra một hộp son đưa cho Dương Dạ: "Thuốc mê ở đây, chụp đi."
Dương Dạ chụp lại thuốc mê, lại nói: "Nếu nhớ không lầm, mỗi đêm anh đều tới tìm tôi, sau đó sẽ rời đi vào ngày hôm sau trước giờ Mão hai khắc, cũng chính là rời đi trước 6 giờ 30 sáng."
"Đúng vậy.
Bởi vì Vương bất lão sẽ rời rời giường luyện công lúc 6 giờ 30.
Y mỹ nhân phải gấp rút trở về trước khi hắn rời giường, làm bộ như chưa từng đi ra ngoài."- Cố Lương nói, "Hôm nay là ngoại lệ, bởi vì nàng ta nghĩ rằng Vương bất lão sẽ chết vì lời nguyền.
Nàng không cần phải giả bộ nữa, chỉ cần chờ nha hoàn đến bẩm báo tin tức hắn đã chết là xong."
Tiếp đó, Cố Lương cùng Dương Dạ tiếp tục lục lọi trong phòng, nhưng ngoại trừ thuốc và đao, họ không tìm thấy bất kỳ manh mối hữu ích nào.
Vì vậy, hai người họ lại hướng sự chú ý đến thi thể.
Mặt trước thi thể thực sự không còn gì để xem nữa.
Dương Dạ đi đến bên cạnh thi thể, ngồi xổm xuống, cố nén sự khó chịu, nâng thi thể lên, kiểm tra phần lưng của anh ta xem có chỗ nào khác thường không.
Kết luận là không.
Vì vậy, cho đến nay, ngoài dòng chữ "súc sinh" ở mặt trước thi thể ra thì không có ngoại thương nào khác.
Dương Dạ đặt thi thể trở về lại vị trí ban đầu, sau đó lập tức đứng lên, thở ra mấy hơi.
Luc này hắn mới phát hiện mình đã đứng lên, nhưng Cố Lương lại ngồi xổm về phía thi thể.
Điều khiến cho Dương Dạ cảm thấy kỳ quái chính là biểu cảm