Sau khi nói chuyện với Ngọc đại phu, Cố Lương đã thề sắt son rằng mình đã biết mánh khoé của kịch bản này.
Trong suy luận của anh, chỉ cần tìm ra kẻ biết Vương bất lão hiện tại là hàng giả thì sẽ tìm ra được hung thủ thật sự.
Bây giờ anh có cảm giác bị kịch bản chơi khăm.
Cố Lương lắc đầu nói: "Suy đoán của tôi sai rồi.
Thi thể này vốn không có "vung đao tự cung," cho nên có thể không có hàng giả hay hàng thật, từ đầu đến cuối chỉ có một Vương bất lão."
Dương Dạ suy nghĩ một chút, hỏi: "Chuyện Vương bất lão tự cung, người khác có biết không?"
Cố Lương nói: "Tôi không rõ lắm.
Dù sao hắn đã nói với Y mỹ nhân như vậy.
Hắn chưa bao giờ động vào Y mỹ nhân."
Thấy vẻ mặt anh có vẻ hụt hẫng, Dương Dạ tiến lên vỗ vai anh: "Cuộc điều tra chỉ mới bắt đầu, chúng ta hãy tìm kiếm manh mối trước.
Đừng vội."
Lúc này, tiếng hệ thống thông báo vang lên, thời gian 20 phút điều tra hiện trường vụ án sắp kết thúc, căn phòng này sẽ lập tức bị phong toả.
Dương Dạ lại lấy máy ảnh ra chụp hai bức ảnh xung quanh, rồi cùng Cố Lương kịp thời rời khỏi hiện trường, đi ra ngoài sân.
Từ đầu đến cuối, hai sư huynh đệ và Ngọc đại phu đều không vào phòng.
Cố Lương vẫn đang tự hỏi liệu có khi nào họ trở về phòng mình để xử lý bằng chứng hay không.
Nhưng sau khi ra ngoài sân, anh mới biết mình lòng dạ tiểu nhân.
Thì ra Ngọc đại phu vừa rồi chỉ mới đứng ở cửa nhìn thấy thi thể liền bắt đầu nôn mửa, hơn nữa nôn nhiều vô cùng, đến mức cả người run rẩy, suýt thì ngất đi.
Trong lúc này, đại sư huynh đi nấu cho cô ấm nước, cho vào bát để nguội, lo cho cô uống nước.
Còn nhị sư huynh thì một mực vỗ lưng trấn an cô.
Tới lúc này, Ngọc đại phu khó khăn lắm mới bình tĩnh lại.
Cô nhìn thấy Dương Dạ và Cố Lương đi ra, yếu ớt vẫy tay với bọn họ, nhưng vẫn không có sức nói chuyện.
Dương Dạ nói với Cố Lương: "Anh nói xem, cô ấy đã lăn lộn qua ba kịch bản đầu, may mắn lắm mới không rút trúng lá người chết hay hung thủ.
Nếu không làm sao cô ấy có thể sống đến bây giờ?"
Cố Lương: "Cũng không hẳn.
Lỡ như cô ấy giả heo ăn thịt hổ thì sao."
Dương Dạ: "Chắc không? Tôi không thấy vậy."
Cố Lương: "Cảm giác cậu rất dễ bị phụ nữ lừa gạt."
Dương Dạ: "?"
Cố Lương nghiêm túc nói: "Không thể để bị lừa chỉ vì ai đó trông xinh đẹp được."
Dương Dạ nhướng mày: "Khoan, anh cảm thấy cô ta đẹp sao?"
Cố Lương thản nhiên nói: "Đương nhiên.
Mắt to, sống mũi cao và cằm nhọn.
Ngoại hình rất đạt tiêu chuẩn."
Dương Dạ: "..."
Cố Lương: "Bị gì vậy?"
—— Hắn bắt trọng điểm cái kiểu gì vậy? Trọng điểm không phải là hắn dễ bị lừa gạt à?
Dương Dạ: "Không có gì.
Quả đúng là thẳng nam——"
Cố Lương: "?"
Dương Dạ: "Vậy anh có cảm thấy tôi đẹp không?"
Cố Lương: "??"
Dương Dạ: "Tôi có đẹp trai không?"
Cố Lương ngơ ba giây: "Hai người đàn ông nói chuyện này không phải hơi kỳ à? Có vấn đề gì."
Dương Dạ: "..."
-
Một lát sau, Dương Dạ đi tới trước mặt đại sư huynh và nhị sư huynh: "Trước tiên chúng ta cùng nhau kiểm tra phòng của mấy người chúng ta.
Như vậy nếu có điều gì nghi ngờ, mọi người có thể hỏi nhau ngay tại chỗ để tiết kiệm thời gian, mặt khác cũng có thể ngăn hung thủ che giấu bằng chứng quan trọng trong phòng.
Sau đó, đối với những vị trí khác, chúng ta sẽ tách ra và tự do tra xét.
Mọi người nghĩ thế nào?"
Đề nghị của Dương Dạ đã được nhất trí thông qua.
Vì thế đoàn người đi đến phòng của hai sư huynh đệ trước.
Hai sư huynh đệ dùng chung một gian phòng.
Bên ngoài phòng còn có một cái sân lớn để cho hai người luyện công.
Trong phòng có hai cái giường ván gỗ, ở giữa có một cái bàn cùng mấy chiếc ghế dài ngăn cách.
Trên bàn còn để một ít bánh ngọt và một ít cháo còn sót lại chưa kịp ăn xong, có vẻ như là bữa sáng của hai người.
Cách xa thi thể, Ngọc đại phu dường như đã sống lại.
Vừa rồi ở hiện trường vụ án, cô không tìm được manh mối gì, chỉ lo nôn mửa.
Nhưng giờ phút này, cô lại vô cùng nhiệt tình lục lọi.
Cố Lương thấy cô đã thu nhặt rất nhiều mảnh giấy vụn từ dưới gối, trong chăn, chân bàn, v.v...!Mảnh giấy vụn có hoa văn và chữ viết, quả thực là một bằng chứng khá quan trọng.
"Chữ viết trên mảnh giấy vụn không giống nhau, hẳn là nhiều người viết, có thể là hai bức thư do những người khác nhau viết! Tôi phải ghép cho ra!"- Ngọc đại phu nóng lòng muốn thử.
Cố Lương để cô chơi trò ghép hình, còn anh vào trong phòng dạo một lát, rồi lại đi ra sân xem xét cẩn thận.
Một lát sau, Dương Dạ đi đến bên cạnh anh: "Tìm được cái gì không?"
Cố Lương gật đầu: "Kịch bản trước cậu đã dạy cho tôi một điều, phải chú ý nhiều hơn đến những chi tiết nhỏ.
Cậu xem nơi đó——"
Cố Lương giơ tay ra chỉ.
Theo hướng ngón tay anh nhìn qua, Dương Dạ phát hiện phía dưới một gốc cây có màu đất rất đậm, có dấu vết cải tạo.
Đúng lúc hai sư huynh đệ đi về phía này, Cố Lương hỏi bọn họ: "Ai có thể giải thích tại sao đất ở đây lại có màu như này không? Có ai đã vẽ gì lên đó à?"
Hai sư huynh đệ còn chưa kịp trả lời, giọng nói mừng rỡ của Ngọc đại phu đã truyền đến trước: "Đây rồi! Tôi đã đọc được nội dung của mảnh giấy đầu tiên! Tôi có thể nhận ra hoa văn trên đó! Đây là "Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi"! Người bị nguyền rủa là Vương bất lão, trên đó có tên và ngày sinh của hắn! Tờ giấy này là của ai vậy?"
Nhị sư huynh lộ ra vài phần do dự, sau đó vẫn thừa nhận: "Hôm nay giờ Mão, trong lúc đại sư huynh đi vệ sinh, tôi đã nhân cơ hội cầm bút và giấy, dùng "Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi" để nguyền rủa Vương bất lão."
Đại sư huynh liếc hắn một cái, rồi nói: "Tôi cũng dùng "Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi" chú sát Vương bất lão.
Tối hôm qua giờ Mão, tôi lấy cớ đi vệ sinh, nhưng thật ra là ra ngoài sân, dùng kiếm của mình vẽ phù chú trên đất, viết tên và ngày sinh của hắn."
Nói đến đây, đại sư huynh rút bội kiếm tuỳ thân ra.
Mũi kiếm quả nhiên còn có vết đất, "Tình tiết vụ án diễn biến nhanh quá, tôi còn chưa tìm được cơ hội lau mũi kiếm."
Lúc này, giọng nói của Ngọc đại phu lại truyền đến: "Mảnh giấy thứ hai đã được ghép lại! Trên đó viết đã điều tra rõ ràng, Vương bất lão chính là người tiêu diệt phái Không Động chúng ta mười năm trước.
Ngô nhi, nhất định phải giết hắn, báo thù cho phái Không Động ta!"
Nhị sư huynh nhận ngay: "Đây cũng là đồ của tôi.
Đây là bằng chứng cho thấy động cơ của tôi.
Tôi đến từ phái Không Động.
Mẹ tôi nghi Vương bất lão là hung thủ, cho nên đã phái tôi đến phái Tiêu Dao làm đệ tử của hắn, thực tế là để tôi nằm vùng.
Gần đây, bà ấy đã tìm ra được sự thật nên gửi cho tôi lá thư này, để tôi giết hắn."
"Vậy còn anh thì sao?- Dương Dạ nhìn về phía đại sư huynh, "Động cơ của anh là gì?"
Đại sư huynh trầm ngâm trong chốc lát, sau đó cau mày nói: "Có hơi khó nói, tôi sẽ không nói là tôi.
Là...!Vương bất lão cưỡng bức sư đệ nên sư huynh muốn giết hắn."
Nhị sư huynh: "..."
Dương Dạ: "..."
Cố Lương: "..."
Độ máu chó của kịch bản này không ngừng thách thức cực hạn của Cố Lương.
Chỉ có Ngọc đại phu là biểu hiện