Sau khi rời khỏi Tàng thư các, Dương Dạ và Cố Lương đi đến kho binh khí.
Binh khí được đặt trên các giá đỡ khác nhau, có kiếm, súng, và giáo.
Nhìn qua từng thứ một, Cố Lương thấy trên giá để dao bị thiếu mất một con dao.
Trên kệ còn khắc ba từ, "Dao cắt nước."
Cố Lương bước tới và đo đạc kích thước.
Nhìn bề ngoài thì giống với con dao ở hiện trường vụ án.
Kho binh khí rất gần phòng ngủ của Vương bất lão, nên không khó để suy đoán hung thủ đã lấy con dao ở đây Vương bất lão, sau đó ném lại ở hiện trường vụ án.
Ngoài việc thiếu một con dao, không còn manh mối nào khác trong kho binh khí.
Sau khi rời kho binh khí, hai người đi đến phòng của quản gia.
Đây là nơi ở của người trông nom phái Tiêu Dao.
Trong phòng rất xa hoa, rất nhiều đồ dùng nhìn vô cùng giá trị, thậm chí còn có những hộp trang sức chất đầy ngọc trai và mã não.
"Xem ra làm quản gia ở đây kiếm được rất nhiều tiền."
Cố Lương nhướng mày, lấy ra hai quyển sách từ trong ngăn kéo, một quyển là sổ sách kế toán, quyển còn lại là sổ sách ghi "Nhật Ký Quản Lý".
Cố Lương nhìn vào sổ sách kế toán trước.
Những khoản thu chi lớn nhỏ của phái Tiêu Dao đều được ghi vào trong sổ này.
Cố Lương cẩn thận kiểm tra từng trang, tập trung tìm kiếm nội dung liên quan đến Vương bất lão và một số kẻ tình nghi.
Anh đã có phát hiện quan trọng.
"Ngày mồng bảy tháng ba, chưởng môn mua cho đại sư huynh một thanh bảo kiếm nổi tiếng Sơ Ảnh giá một ngàn lượng bạc."
"Ngày mồng mười tháng năm, chưởng môn mua cho đại sư huynh một cây sáo bạch ngọc giá năm trăm lượng bạc."
...
"Vương bất lão đúng là chịu chi cho đại sư huynh, quả là chân ái."
Cố Lương lật hết sổ kế toán, rồi sau đó mở cuốn "Nhật Ký Quản Lý".
Đây coi như là nhật ký của quản gia, ghi lại rất nhiều chuyện vặt vãnh, rất nhiều chuyện tầm phào.
Trong số đó, Cố Lương chú ý đến một đoạn nhật ký:
"Vào ngày mồng mười tháng tám, tôi vô tình phát hiện ra chuyện Y mỹ nhân ngoại tình với Tuệ đại sư nên đã lặng lẽ nói với chưởng môn.
Không ngờ chưởng môn lại nhờ tôi giúp ông ấy giữ kín bí mật này.
Tôi cảm thấy không đáng thay cho chưởng môn, thầm nghĩ rằng ông nên trường phạt Y mỹ nhân thật nặng.
Chưởng môn nói rằng Y mỹ nhân có nỗi niềm riêng, vì vậy tôi không được tiết lộ bí mật này ra bên ngoài, nếu không thanh danh của nàng ấy sẽ bị huỷ hoại.
Ông cũng nói rằng gia tộc Y có tiếng tăm nhất trong giới, vì vậy tôi không được làm ảnh hưởng đến danh tiếng của gia tộc Y."
Thấy vậy, Cố Lương cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Y mỹ nhân sợ chưởng môn, Vương bất lão, sẽ phát hiện ra chuyện nàng và Tuệ đại sư dan díu với nhau, vậy nên nàng đã cố gắng giết anh ta.
Không ngờ rằng người ta đã biết chuyện này, chẳng những không hề nghĩ tới việc truy cứu mà còn giúp che giấu cho nàng, muốn giữ thanh danh cho nàng và cả gia tộc."
Cố Lương hơi cau mày, tiếp tục lật, lật đến một đoạn nhật ký khiến anh thấy hứng thú.
"Ngày mồng mười tháng ba, tôi theo lệnh của chưởng môn xuống núi mua đồ.
Tôi đã tham ô một số bạc và bị người khác tố cáo.
Nào ngờ chưởng môn không những không trừng phạt tôi mà còn thưởng cho tôi một ít ngọc bội và mã não...!Tôi đã thú nhận lỗi lầm của mình với chưởng môn, nhưng chưởng môn lại nói là do ông đã cắt bớt tiền lương hàng tháng của tôi nên đã khiến tôi nảy sinh lòng tham.
Lời của chưởng môn khiến tôi vô cùng xấu hổ.
Chưởng môn trước kia đầy sát khí, khát máu, và nghiêm khắc, ngẫm lại, bế quan không chỉ có thể đề cao võ công, còn có thể đề cao tư tưởng cảnh giới.
Bế quan mấy năm, tính tình của chưởng môn đã thay đổi rất nhiều."
Cố Lương đặt hai quyển sổ nhỏ xuống, quay đầu lại thấy Dương Dạ cũng phát hiện ra một quyển sổ nhỏ khác ở dưới gối quản gia.
Hắn đang đọc nó rất chăm chú.
Cảm nhận được ánh mắt của Cố Lương, Dương Dạ ngẩng đầu nhìn anh: "Sao vậy, anh tìm được gì à?"
"Ừ." - Cố Lương nói, "Vương bất lão hiện tại quả là một cha Thánh."
"Là như nào?"- Dương Dạ hỏi.
Cố Lương giải thích ngắn gọn nội dung của hai quyển sổ cho Dương Dạ, sau đó đưa chúng cho hắn.
Dương Dạ lật từng trang rồi nói: "Vậy là nếu chỉ xét riêng về vấn đề xu hướng tính dục thì không đủ để đưa ra kết luận.
Nhưng sau khi đọc xong nội dung quyển sổ này, chúng ta có thể chắc chắn rằng Vương bất lão hiện tại đã thay đổi.
Chẳng phải ông ta đã đổi tính từ sau việc "bế quan" kể trên hay sao? Có vẻ như vấn đề nằm ở khoảng thời gian bế quan này.
Trước khi bế quan, Vương bất lão là Vương bất lão thật, nhưng sau khi bế quan xong thì lại là người giả mạo.
Từ xu hướng tính dục, tính cách, hành vi của ông ta, mọi thứ đều thay đổi."
Trước khi bế quan, những việc như diệt phái Không Động của nhị sư huynh đều do Vương bất lão thực làm.
Đó là một người đàn ông giết người như ngoé, vì mở rộng thế lực của giáo phái mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Nhưng Vương bất lão giả mạo bây giờ này thực sự là một người tốt.
"Ừ, tôi đồng ý với cậu."- Cố Lương cau mày, "Nhưng nếu theo cách này, tôi cứ cảm thấy có điều gì đó là lạ.
Vì ông ta là một người thánh thiện như vậy, dù cho ông ta có yêu đại sư huynh đến đâu thì ông ấy sẽ không...! làm ra chuyện như cưỡng bức đại sư huynh, đúng không? Lấy lí do say rượu làm càn ra làm cái cớ thì đúng là khiên cưỡng.
Nếu say thật thì có thể làm như vậy sao?"
Không ngờ Cố Lương lại nói thẳng như vậy, Dương Dạ bật cười, sau đó lại ho khan vài tiếng.
"Sao?" - Cố Lương nhìn hắn.
"Không, không có gì.
Không thì lát nữa chúng ta hỏi đại sư huynh chi tiết chuyện đó, xem xem có chuyện gì đã xảy ra."- Dương Dạ không đeo kính mắt, đành phải dùng ngón tay trỏ sờ sống mũi, nói tiếp: "Tôi chỉ cảm thấy đại sư huynh không cần phải nói dối động cơ gây án, bởi vì mỗi người đều có động cơ giết người, hơn nữa sát ý còn rất mạnh."
"Ừ, tìm cơ hội hỏi chi tiết chuyện của đại sư huynh đi."- Cố Lương nhìn vào quyển sổ mà Dương Dạ tìm được, hỏi: "Cậu đã phát hiện ra được gì rồi?"
"Quyển này như là hồ sơ bộ phận nhân sự, ghi chép về việc thay đổi nhân sự.
Thú vị lắm, anh xem thử đi."- Dương Dạ mở quyển sổ nhỏ ra và đưa cho Cố Lương, để Cố Lương có thể xem thời gian những người ở cạnh Vương bất lão.
Hai mươi năm trước, Vương bất lão lấy Nhan Như Ngọc, đây là người vợ thứ chín của ông.
Mười bảy năm trước, Nhan Như Ngọc sinh được một bé gái, nhưng lại bỏ đi cùng con gái và một lá đơn ly hôn.
Mười lăm năm trước, Vương bất lão lần lươt thu nhận