"Đúng vậy, tôi cũng không biết."- Nhị sư huynh nói đến đây, mở miệng ngập ngừng, tựa như có hơi do dự khi nói ra.
Dương Dạ bắt được chi tiết này, vội hỏi: "Anh còn muốn bổ sung thêm gì sao?"
Nhị sư huynh dừng một chút, mới nói: "Không...!không có.
Chỉ là...!thi thể mà anh chụp, có thể cho tôi xem một chút được không?"
"Được."- Dương Dạ lấy máy ảnh treo trên cổ xuống, chuyển ảnh chụp cho nhị sư huynh.
Nhị sư huynh nhìn chằm chằm bức ảnh một hồi lâu, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, thật lâu sau mới thả lỏng ra.
"Được rồi."- Nhị sư huynh trả máy ảnh lại cho Dương Dạ, "Vậy tôi đi qua chỗ khác tìm."
"Tấm ảnh này có vấn đề gì sao?"- Dương Dạ híp mắt, dùng áp lực để bức nhị sư huynh.
Nhị sư huynh do dự một chút, rồi nói: "Anh xem, nét phía trên của chữ "súc" và nét dưới của chữ "sinh" phải sâu một cách kỳ lạ không? Cùng một nét vẽ mà sao độ nông sâu của vết khắc lại không giống nhau?"
*Chữ "súc sinh" là 畜生, chắc ở đây ý chỉ nét phẩy ở phía trên chữ "súc" và nét gạch ngang cuối của chữ "sinh"
Dương Dạ tinh ý, hỏi lại ngay lập tức: "Ý anh là vết dao này do hai người gây ra?"
Dựa theo suy luận trước đó của Dương Dạ và Cố Lương thì nạn nhân bị giết bởi một con dao và bị giết bởi một trong hai vị sư huynh.
Bây giờ lời của nhị sư huynh càng làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn—— Ý của anh ta là không chỉ có một người đâm dao.
"Bởi vì tính chất nghề nghiệp nên tôi hiểu rõ cấu tạo cơ thể người hơn anh.
Chỗ nét phẩy sâu phía trên của chữ "súc" là ở vị trí phổi, còn nét ngang sâu phía dưới của chữ "sinh" là ở động mạch chủ bụng.
Hai vết thương này có thể là nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của nạn nhân.
Giờ tôi chỉ nói đến đó thôi, còn lại thì hãy đợi sau khi về nơi tập trung rồi nói sau."
Nhị sư huynh nói xong lời này, liền đứng dậy muốn rời đi.
Dương Dạ gọi anh ta lại: "Chờ một chút, tôi hỏi anh một câu cuối.
Trong kịch bản của anh có xuất hiện nhân vật "tiểu sư đệ" không?"
Nhị sư huynh nhớ lại, rồi nói: "Có.
Người đó có liên quan gì tới vụ án này à? Ở trong kịch bản của tôi cũng có nói sơ qua, nếu anh không hỏi thì tôi cũng quên mất."
Dương Dạ hỏi: "Trong kịch bản của anh, y là người như thế nào?"
Nhị sư huynh nói: "Tôi và đại sư huynh có một tiểu sư đệ nhưng y mới hai năm đã qua đời.
Ấn tượng của tôi về y cũng không có bao nhiêu, cũng không quen biết lẫn nhau."
Dương Dạ hỏi: "Vậy đại sư huynh thân với y hơn sao?"
Nhị sư huynh lắc đầu: "Tôi không biết.
Tôi đến phái Tiêu Dao để làm gián điệp ngầm, không có ý muốn kết giao với ai.
Đại sư huynh thì trầm tính, còn tôi ngoài mặt thì nhiệt tình nhưng bên trong thì vô tình.
Cho nên dù tôi và đại sư huynh sống cùng nhau, nhưng cả hai không biết nhau quá rõ."
Nhị sư huynh đi rồi.
Cố Lương và Dương Dạ ngồi đối diện nhau, đang húp cháo thì lại nảy ra những suy đoán mới.
Suy nghĩ một chút rồi Cố Lương nói: "Trong vòng 75 phút, hai vị sư huynh này đều hành động riêng lẻ, cả hai đều có đủ thời gian để gây án.
Chuyện của tiểu sư đệ tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng về chuyện vết dao chém, nhị sư huynh nói vậy có hơi là lạ."
Dương Dạ hỏi: "Anh thấy lạ ở điểm nào?"
Cố Lương nói: "Tại sao lại nói cho chúng ta biết trên thi thể của nạn nhân có hai vết dao khác nhau? Chỉ có anh ta và đại sư huynh mới có thể gây án, nếu vậy thì đã gián tiếp thừa nhận rằng mình đã đâm dao rồi.
Nhưng anh ta lại từ chối giải thích các chi tiết của vấn đề.
Vì sao chứ?"
Dương Dạ nghĩ ra được gì đó, nhưng không nói ra ngay, mà lại hỏi: "Anh phân tích hành vi của anh ta như nào?"
Cố Lương cau mày, chậm rãi nói: "Anh ta...!dường như không xác định được liệu mình có phải hung thủ thật sự không.
Tỷ như việc khắc chữ đó, chính anh ta cũng không rõ việc khắc đó của mình có giết người hay không.
Anh ta sợ nếu thừa nhận ngay thì lập tức sẽ bị xác định là hung thủ, cho nên không thể trực tiếp thừa nhận.
Vừa rồi anh ta ném vấn đề này cho cậu là để nghe cậu phân tích xem rồi mới quyết định có nên nói ra sự thật hay không dựa trên phân tích của cậu."
"Ý của anh là anh ta đang thử độ tin cậy của tôi?"
"Ừm, cũng có thể."
Dương Dạ cười nói: "Nếu là như vậy, vậy có nghĩa là anh ta đã thực sự khắc chữ lên người nạn nhân.
Sau đó đại sư huynh cũng đến hiện trường vụ án, phát hiện nạn nhân vẫn chưa chết nên dựa theo vết khắc của nhị sư huynh mà tạo ra hai vết dao chí mạng đó.
Trong trường hợp đó thì đại sư huynh chính là thủ phạm."
Cố Lương gật đầu: "Ừ."
Dương Dạ đặt ngón tay lên mép bát bằng đất nung và chà xát nó.
"Nhưng cũng có khả năng là ngược lại.
Hoặc là, hai vết dao chí mạng đó là do nhị sư huynh ra tay.
Cho nên vừa rồi anh ta làm như vậy nhằm tung hoả mù, hướng chúng ta nghĩ sai về đại sư huynh.
Anh ta không dám nói quá nhiều, sợ âm mưu của mình bị vạch trần.
Anh ta đưa ra một vấn đề để đánh lạc hướng chúng ta, như vậy anh ta mới có thể an toàn."
Cố Lương cũng đồng ý với quan điểm mới của Dương Dạ.
"Ừm, cái cậu nói cũng có khả năng.
Hung thủ cuối cùng là ai, xét đến cùng vẫn thiếu manh mối mấu chốt."
Một lát sau, Dương Dạ bưng bát lên, đang định húp thêm một ngụm cháo, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền dừng lại.
Cố Lương nhìn hắn một hồi, còn hắn vẫn giữ nguyên tư thế này, "Cậu đang nghĩ cái gì vậy?"
Dương Dạ ý thức được, lập tức đặt bát xuống nói: "Là tiêu đề.
Sáng nay tôi đã có nói qua với anh rồi.
Kịch bản tên "Hoạ bì- Trường sinh".
Giờ chúng ta hãy tách tiêu đề ra xem.
"Trường sinh" là chỉ sự bất tử của Vương bất lão, nhưng sự bất tử này thì có liên quan gì đến kịch bản? Còn "Hoạ bì" nghĩa là sao?"
Cố Lương đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Mặt nạ "da" người! Nếu có người giả làm Vương bất lão, hơn nữa đây là kịch bản kiếm hiệp, nên rất có khả năng cao là có mặt nạ "da" người!"
Dương Dạ vội lấy lá bài của mình ra, bắt đầu nghiên cứu bản đồ.
"Vấn đề là chúng ta đã khám phá toàn bộ giáo phái, nhưng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào liên quan đến mặt nạ "da" người.
Đáng lẽ không thể như vậy.
Phái Tiêu Dao này lớn như vậy, sẽ có..."
Như biết Dương Dạ muốn nói cái gì, Cố Lương