Triệu Khang Nhạc nhìn ánh mắt cô bé quật cường trước mặt, không khỏi thở dài, nói: “Sau khi xảy ra chuyện tôi lập tức gọi điện cho Hoắc tổng, đồng thời lúc hắn đi tới bệnh viện cũng đã cho người điều tra.”
“Cô yên tâm đi, Hoắc tổng nhà chúng ta còn sốt ruột hơn ai hết.” Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Sau khi con ngựa bị thuần phục, quản lý của chuồng ngựa liền nhận ra đây không phải là ngựa của bọn họ.
Là bị đổi giữa đường.”
Viên Đào Đào mở to hai mắt: “Bị đổi?”
Triệu Khang Nhạc: “Kỳ thực cũng không phải đổi, dù sao đổi một con ngựa không phải là chuyện dễ dàng.
Là thêm vào một con ngựa, đai yên trên người nó quả nhiên đã bị người ta động tay động chân, nhưng bọn họ đã chuẩn bị từ trước.”
“Cô cũng biết đó, các chuồng ngựa xung quanh Ảnh Thị Thành, phần lớn đều là để cung cấp cho việc quay phim.
Những con ngựa này vì sao lại quý giá? Không phải là bởi chúng nó thuộc chủng loại trân quý cỡ nào, mà là vì bọn chúng đều đã nhận được huấn luyện chuyên nghiệp.”
“Ngựa là loài vừa hung hãn lại cũng vừa là động vật ăn cỏ, bọn chúng đều có một điểm chung đó là dễ bị hoảng sợ.
Ngựa bị dọa sợ, nhẹ thì sẽ quăng ngã người cưỡi, nặng thì sẽ bị nó giẫm đạp, tình huống nguy hiểm tới tính mạng cũng có thể xảy ra.
Mà, có rất nhiều yếu tố đều có thể dẫn đến việc ngựa bị hoảng sợ, như mặt đất không vững, đột nhiên có tiếng động vang lên, nhất là trong loại hoàn cảnh ồn ào như ở studio.”
“Ngựa chúng ta thuê đều đã trải qua huấn luyện, dù cho quay phim bắn nhau cũng sẽ không bị chấn kinh.
Sự cố lần này phát sinh, có thể là do bọn chúng lo kế hoạch này không thành công, cho nên họ không chỉ cắt mất một đoạn trên yên ngựa mà còn đổi qua một giống ngựa chưa từng thấy cảnh ồn ào thế này.”
Triệu Khang Nhạc tổng kết nói: “Cho nên, cuối cùng việc tiểu Mục bị thương nặng cũng là do không may, con ngựa kia đang nổi điên mà cậu ấy còn cố gắng nhào qua ngăn chặn.
Tuy vậy, những kẻ kia căn bản cũng không phải là muốn hại cậu ấy.”
Viên Đào Đào run giọng hỏi: “Vậy thì là ai?”
Triệu Khang Nhạc: “Đồng Hoài Cẩn.”
Vậy mà là Đồng Hoài Cẩn? Thật sự là Đồng Hoài Cẩn? Viên Đào Đào có chút không biết làm sao, ngốc lăng đứng ngây ra đó.
Triệu Khang Nhạc cũng hiểu rõ, cất tiếng an ủi: “Đây không phải lỗi của cô, nếu như cô phát hiện vấn đề nhưng lại không nói cho Tiểu Mục, dẫn đến việc Đồng Hoài Cẩn bị thương thì Tiểu Mục cũng sẽ không vui.”
Viên Đào Đào lại lắc đầu, nước mắt lại lăn xuống dưới: “Nói thế nào cũng đều là tôi hại anh ấy, từ đầu tới cuối nguyên nhân đều bắt nguồn từ tôi.”
Triệu Khang Nhạc phát sầu trong lòng, lúc trước cũng không thấy cô bé này thích khóc như thế, hôm nay là làm sao vậy? Dỗ dành bé gái thế nào hắn hoàn toàn không biết! Cũng may rất nhanh Viên Đào Đào đã ngừng khóc thút thít, nhưng vẫn truy hỏi: “Cuối cùng người động tay động chân kia là ai?”
Triệu Khang Nhạc khổ sở nói: “Hoắc tổng đã bắt đầu xử lý, mặc dù biết là ai động thủ nhưng còn chưa hỏi được người đứng phía sau ra lệnh là ai, Hoắc tổng đã dặn phải giữ bí mật, miễn cho đánh rắn động cỏ.
Nhưng bất kể là tiểu Mục hay là Hoài Cẩn thì đều là nghệ sĩ của Gia Sang, động tới người của chúng ta Hoắc tổng cũng sẽ không tha thứ cho hắn, cô yên tâm đi.”
Lúc này Viên Đào Đào mới gật gật đầu, cô cũng biết đại khái thì một cô gái yếu ớt như mình cũng không giúp đỡ được cái gì, thế nhưng cô vẫn muốn làm chút gì đó cho anh.
Tới khi tỉnh táo lại, cô nghĩ nếu như mình khăng khăng muốn ‘hỗ trợ’ có thể sẽ đưa tới thêm phiền phức, vẫn là không nên làm gì thì hơn.
Triệu Khang Nhạc nhìn thần sắc của cô dần dần hoà hoãn lại, hơi yên tâm, mới nói tiếp: “Chuyện hôm nay tôi nghĩ chắc cô cũng đã thấy rõ, tuyệt đối không được nói với người khác, dù là về Hoắc tổng hay là về tiểu Mục.”
“Anh nói là?” Viên Đào Đào làm sao lại không hiểu vẻ mặt lo lắng của Hoắc Dật.
Thậm chí còn bởi vì anh Mục cứu mình mà hắn trừng mắt lạnh lùng lườm mình, sao cô có thể không đoán ra.
Huống hồ chuyện anh là người đồng tính cô đã sớm biết.
“Không sai,” Triệu Khang Nhạc trịnh trọng gật đầu, tựa như sợ cô có ý nghĩ gì lại nói: “Chuyện này trong giới vốn cũng không có gì mới lạ, huống chi tiểu Mục lại thực sự xem cô là bạn, cô tuyệt đối không thể vì chuyện này mà xa lánh cậu ấy.”
Viên Đào Đào ngắt lời hắn: “Hoắc tổng là thật lòng với anh ấy sao?” Triệu Khang Nhạc sửng sốt một chút, lại rất nhanh kịp phản ứng, ‘anh ấy’ đương nhiên là chỉ Trình Gia Mục.
Bình thường Đào Đào mở miệng là gọi một tiếng ‘anh Mục’, Tiểu Mục cũng thực sự coi cô như em gái, gọi một tiếng ‘anh’ cũng bình thường, liền không để trong lòng.
Triệu Khang Nhạc cam đoan: “Đương nhiên…” Nói một nửa hắn lại dừng lại.
Hắn đã ở bên Hoắc Dật rất nhiều năm, cũng xem như người thân tín lão làng bên cạnh sếp.
Hoắc Dật giống hệt như lời đồn bên ngoài, nhiều năm qua chưa từng có bất cứ đối tượng hay chuyện xấu nào, thực ra thì Trình Gia Mục chính là bạn giường đầu tiên của hắn.
Nhưng vì sao Trình Gia Mục lại trở thành bạn giường của hắn? Người biết được bí mật này cũng không nhiều, hắn lại là một trong số đó.
Chuyện sếp nhà hắn ái mộ Ảnh đế Viên Mục hắn đương nhiên cũng biết, nghe nói từ năm Hoắc Dật 16 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Viên Mục trên màn ảnh lớn, vừa thấy đã yêu.
Về sau hắn không tiếc thân tiến vào ngành giải trí, cũng là vì muốn tiếp xúc gần gũi với thần tượng.
Thậm chí khi hắn tiếp nhận, mở công ty giải trí mà tập đoàn Gia Sang ít coi trọng nhất cũng là vì có ảnh hưởng của người kia.
Ban đầu Triệu Khang Nhạc vốn tưởng rằng Hoắc Dật chẳng qua là muốn theo đuổi nhất thời, nhưng về sau dần dần mới nhìn ra là hắn thực lòng thâm tình.
Có quá nhiều chi tiết trong đó mà một người ngoài như hắn không thể hoàn toàn hiểu rõ, chỉ là khi Viên Mục chết rồi, tâm của sếp hắn cũng đã chết theo.
Đoạn thời gian Hoắc Dật sống như một cái xác không hồn, hắn đã tận mắt nhìn thấy.
Ngay tới lão gia, phu nhân và cả đại thiếu gia đều nhìn không nổi, bao nhiêu bác sĩ tâm lý bọn họ mời tới cho Hoắc tổng đều bị hắn đánh ra ngoài, thẳng đến khi Trình Gia Mục xuất hiện.
Cho nên, vấn đề này của Viên Đào Đào thật đúng là khiến hắn khó lòng trả lời.
Nói cho cùng thì Trình Gia Mục chỉ là một thế thân, là thế thân của vị Ảnh đế đã chết kia.
Chỉ là, nhìn cô bé tràn ngập lo lắng trước mặt mình, nước mắt còn chưa lau khô, khiến cho Triệu Khang Nhạc làm sao cũng không thể nói nên lời về tình hình thực tế, đành phải hàm hồ nói: “Sự lo lắng của Hoắc tổng đối với cậu ấy, không phải chúng ta đều nhìn thấy sao.
Tiểu Mục cũng là người thông minh, sẽ không để cho mình phải chịu thua thiệt.”
Một lời nói ra đến chính mình cũng không chắc, huống chi là lừa gạt Viên Đào Đào.
Cuối cùng, Đào Đào nhìn ánh mắt của hắn, nói từng chữ một: “Nếu như hắn dám bắt nạt anh tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn.” Lời này, không giống như đang nói chuyện mà giống như đang tự hứa với lòng.
Sau khi trở lại đoàn làm phim, mọi người đều nhao nhao, lo âu hỏi tiểu Mục thế nào, nhất là