Là Lý Tử Bồng.
Hôm nay Lý Tử Bồng trang điểm kiểu trong suốt, gương mặt trong sáng lộ nét ửng hồng, trên đôi mắt xinh đẹp cũng vẽ một lớp màu nhàn nhạt, nhìn qua vừa trẻ trung, tự nhiên lại không hề lố.
Loại ‘trang điểm như không’ này thực ra còn khó hơn trang điểm đậm nhiều, vì muốn lộ ra nét yếu đuối nhu mềm mà trước khi trang điểm phải bôi tới 3 – 4 lớp nền, có khi trang điểm phải mất vài giờ mới xong.
Xem ra Lý Tử Bồng đã bỏ không ít tâm tư, loại hình này đem ra lừa gạt mấy tên thẳng nam ngốc hết chỗ nói vẫn dư sức.
Trình Gia Mục liếc mắt là nhìn ra có chuyện mờ ám, nhưng mà Hoắc Dật, dù trên lý thuyết mà nói hắn cũng là người trong ngành giải trí nhưng có thể sẽ không hiểu rõ mấy chiêu trò này.
Lúc hắn thấy Lý Tử Bồng, trong mắt còn lóe lên một tia thần sắc kinh ngạc.
Chút kinh ngạc này lập tức bị Lý Tử Bồng lý giải thành kinh diễm, cô nhịn không được khẽ nhếch khóe miệng, nhẹ giọng ôn nhu hỏi: “Hoắc tổng, nghe nói tiểu Mục bị thương nên tôi đến thăm, thật ngại quá không quấy rầy chứ?”
Nói là thăm Trình Gia Mục nhưng ánh mắt lại một mực dính trên người Hoắc Dật.
Hoắc Dật nghe vậy liền nhăn mày: “Làm sao cô biết được nơi này?” Rõ ràng hắn đã dặn họ không được để lộ ra.
Lý Tử Bồng có chút luống cuống đứng ở cửa, trong tay còn cầm theo hộp giữ ấm, trên gương mặt lớn cỡ bàn tay đều là vẻ đáng thương, thực sự là càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Hoắc Dật lại lựa chọn giả mù, hắn mím chặt môi không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Dáng vẻ này của cô ta trên thực tế thì cũng rất hiếm thấy, bình thường đều là dạng kiêu ngạo mắt cao hơn đầu người, nay vì Hoắc Dật mà khiêm nhường cỡ này, Trình Gia Mục không khỏi có chút ghen tị: Có tiền thật là tốt.
Đồng thời lại hoài niệm cái thời mình có tiền lúc trước.
Trong phòng vẫn là không khí trầm mặc quỷ dị, lúc Lý Tử Bồng sắp đứng không nổi nữa Trình Gia Mục đành mở miệng: “Cảm ơn cô, có muốn ngồi một chút không?” Hoắc Dật nhìn cậu một cái, Trình Gia Mục không chớp mắt nhìn lại, làm bộ không có chú ý tới.
Lần này Lý Tử Bồng thật sự thấy kinh ngạc, cho tới bây giờ cô và Trình Gia Mục chưa từng có giao tình gì, thậm chí cô còn không quá để ý tới tân binh mới ra mắt này.
Nhưng dù sao, đối phương đã nguyện ý làm thánh mẫu, cô đương nhiên sẽ mừng rỡ bồi diễn tiếp.
Tuy rằng, Trình Gia Mục cũng không phải tự nhiên phát bệnh muốn làm thánh mẫu, mà là cậu thực sự có chút để ý.
Tin đồn về cô ta và Hoắc Dật cậu rất có hứng thú, rất muốn biết cuối cùng thì có phải là thật hay không.
Tươi cười trên mặt Lý Tử Bồng càng ngọt ngào, cô phối hợp mở hộp cơm ra, bên trong là mùi canh thơm nức mũi, còn có xếp cả gà rán.
“Nhất định là tiểu Mục đói rồi, đây là canh mà tôi tự nấu, gà cũng là tự tay làm.”
Canh đậu nành, đây là muốn cậu ở cữ sao? Cơ mà gà rán nhìn thật ngon miệng, Trình Gia Mục nhịn không được mà chảy nước miếng, tạm thời quên mất đối phương là ‘tình địch’ muốn đoạt kim chủ với mình: “Cô còn biết làm gà chiên?”
Lý Tử Bồng đương nhiên nói: “Đúng vậy nha, đừng nhìn tôi thường ngày bận rộn mà chê cười, tôi rất thích nấu cơm.
Hoắc tổng, ngài đã ăn cơm chưa? Hay là cùng ăn đi?”
Từ lúc Trình Gia Mục gọi cô ta vào sắc mặt của Hoắc Dật đã không tốt, nhìn thấy mấy món ăn này lại càng thêm không vui, thẳng thắn nói: “Những thứ này không thích hợp để bệnh nhân ăn, cô cầm về đi.”
Trình Gia Mục gào thét trong lòng: Món canh quả thực không phù hợp, có thể đưa qua khoa phụ sản cách vách, nhưng gà rán thì rất tốt!
Lý Tử Bồng khó xử nói: “Thật xin lỗi, tôi chưa từng chăm sóc bệnh nhân nên cũng không biết người bệnh nên ăn cái gì, nếu không tôi lại đi nấu cháo cho tiểu Mục.
Hoắc tổng, ngài bận rộn như vậy hẳn là không có thời gian ăn cơm phải không? Hay là ngài ăn trước một chút đi.”
Hiện giờ Trình Gia Mục đã rõ: Đồ ăn không phải cố tình làm cho mình mà làm cho Hoắc Dật.
Hoắc Dật cũng chưa buồn nhìn hộp cơm tình ái kia, hỏi lại lần nữa: “Làm sao cô biết được nơi này?” Thấy Hoắc tổng liên tiếp hỏi hai lần, Lý Tử Bồng không thể lại giả vờ không nghe thấy, đành phải nói: “Là tôi vô tình nghe thấy người ta nói, chuyện này đều đã truyền ra trên mạng.
Tôi lo lắng cho tiểu Mục, cho nên mới muốn tới thăm một chút.
Nhưng ngài yên tâm, tôi tới một mình ngay cả trợ lý cũng không mang theo, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Biểu cảm trên mặt Hoắc Dật lúc này mới hòa hoãn trở lại, cũng không truy hỏi đến cùng, chỉ nói với cô ta: “Lý tiểu thư, tiểu Mục là tân binh tiềm năng nhất năm nay của công ty chúng tôi.
Xảy ra chuyện như vậy ai cũng không muốn, sở dĩ phải giữ bí mật cũng là vì lợi ích của công ty, còn phải phiền cô đừng nói cho người khác.”
Trình Gia Mục nghĩ thầm, sếp hoán đổi nhân cách cũng quá nhanh rồi đi, quả thực là không chút sơ hở.
Lý Tử Bồng sững sờ gật đầu, cảm thấy Hoắc Dật nói trót lọt như vậy nhưng lại như có chỗ nào không đúng.
Cho dù là người có tiềm năng được nâng đỡ thì cũng đáng để sếp lớn tự mình canh giữa bên giường sao? Hay là Trình Gia Mục kỳ thực có bối cảnh ghê gớm?
Tuy nhiên, cánh tay bị quấn thạch cao và băng gạc kín mít của cậu nhìn thực sự có chút nghiêm trọng, cô nghĩ nửa ngày mới miễn cưỡng nói một câu: “Hoắc tổng thật sự chuyên nghiệp.”
Hoắc Dật nhàn nhạt nở nụ cười lễ phép mà xa cách, sau đó đứng bình tĩnh ở đó, còn không bằng cảnh trừng mắt lạnh lùng ban đầu.
Lý Tử Bồng cảm thấy xấu hổ vô cùng, hoặc là nói, mình đứng giữa hai người họ dường như có chút dư thừa.
Không chịu nổi cảnh trầm mặc dày vò này, Lý Tử Bồng rất nhanh liền thức thời cáo từ.
Sau khi cô đi, tâm tình Trình Gia Mục tốt hơn nhiều, cậu nói: “Tôi đói.”
Hoắc Dật: “Cậu vui vẻ cái gì?”
Trình Gia Mục: “Tôi vui vẻ sao? Rõ ràng như vậy?” Đương nhiên vui vẻ, hóa ra bọn họ không phải tình nhân, thậm chí còn không quen.
Lý Tử Bồng mở miệng là gọi một tiếng ‘ngài’, Hoắc Dật thì từ đầu đã không có chút kiên nhẫn, sau đó lại bày ra vẻ ‘được giáo dưỡng tốt’ như lúc ở trước mặt truyền thông, cũng thể hiện rằng hắn và cô ta không hề quen biết.
Tất cả đều do cô gái kia tự tạo thanh thế, đáng tiếc bị vả mặt.
Hoắc Dật đứng dậy, Trình Gia Mục gọi lại hắn: “Anh đi đâu?”
Hoắc Dật: “Mua cơm cho cậu.”
Trình Gia Mục chỉ chỉ cái bàn: “Đây không phải là cơm sao?”
Hoắc Dật cầm đồ ăn Lý Tử Bồng tặng và cả hộp giữ ấm kia ném vào sọt rác: “Cái này không thích hợp để bệnh nhân ăn, không tốt cho tiêu hóa.” Trình Gia Mục trợn mắt hốc mồm, vậy cũng không cần ném cả hộp cơm đi chứ? Được rồi, nếu thật là cô ta tự làm