"Đây là
đan trà thượng thừa nhất của Đan Vương đảo ta, có thể tẩy đi tạp chất trên thân
thể ngươi mà cải thiện thể chất."
Nơi này là một tòa trà lâu chỗ sườn núi của Đan Vương đảo, tầng cao nhất của
trà lâu, Diệp Trần cùng Linh Đan Vương ngồi gần cửa sổ vừa uống trà vừa nói
chuyện phiếm, bên ngoài trà lâu, nhiều đóa linh vân cùng đan vân nổi lơ lửng, tựa
như hoa mỹ Vân Hải.
"Trà ngon quá!"
Diệp Trần uống một ngụm, cảm thấy lục phủ ngũ tạng thoải mái hơn rất nhiều,
chân lông trên da vô cùng thư giãn.
"Linh Đan Vương, sự tình vừa rồi, Diệp Trần thật đa tạ ngài rồi!" Đặt
chén trà xuống, Diệp Trần cảm tạ nói.
"Không có việc gì, nếu là mấy trăm vạn Cực Phẩm Linh Thạch mà có thể kết
giao với bằng hữu thiên tài như ngươi, ta còn lời hơn cả việc buôn bán rồi."
Linh Đan Vương lại rót cho Diệp Trần một ly.
"Ngài khen nhầm rồi."
"Ta đây cũng không phải là lấy lòng đâu, lúc trước ta vẫn cho rằng Huyền Hậu
sẽ là nhân tài kiệt xuất nhất thời đại này, nhưng không nghĩ tới, lại xuất hiện
một người như ngươi, vốn nếu chỉ có mình nàng thì khả năng đả thông tử lộ trong
mắt của ta chỉ có một lượng nhỏ thành công, hiện tại hai người các ngươi liên thủ
thì có thể vượt qua bảy thành."
Linh Đan Vương cảm khái nói.
"Đúng rồi, ngươi có cần thêm nữa Cực phẩm Linh Thụ bồi dưỡng dịch không?"
Linh Đan Vương hỏi.
Diệp Trần nói: "Tại hạ có một cây Hỏa Lê Thụ hơn ba nghìn năm hỏa hầu,
muốn đem nó bồi dưỡng đến Cực phẩm cấp bậc."
"May mắn đây, ta tại đây còn có một bình năm phần Cực phẩm Linh Thụ bồi dưỡng
dịch, hơn nữa hiệu quả so với bình mà ngươi đang có tốt hơn nhiều đấy, một năm
có thể gia tăng 4000 năm hỏa hầu, tựu tặng cho ngươi a!"
Linh Đan Vương tay phải phất một cái, cái bàn bên cạnh trên mặt đất tách ra
thành một cái thùng gỗ tinh xảo.
"Vô công bất thụ lộc, phần đại lễ này quá nặng rồi, thứ cho Diệp Trần
không dám nhận!" Diệp Trần lắc đầu.
Nếu như chỉ là một ít lễ vật nhỏ thì ngược lại không vấn đề gì nhưng đây chính
là đồ vật có giá trị mấy ngàn vạn Cực Phẩm Linh Thạch, người khác đột nhiên cho,
Diệp Trần sao có thể tự tiện nhận được.
Linh Đan vương nói tiếp: "Cực Phẩm Linh Thạch với ta mà nói bất quá chỉ là
một con số, đối với ngươi mà nói cũng là như thế, huống chi, chờ đến khi Hỏa Lê
Thụ của ngươi phát triển đến Cực phẩm cấp bậc, ngươi cứ cho lại ta một ít hỏa
lê là được rồi. Cực phẩm hỏa lê thế nhưng lại là tài liệu luyện chế đan dược tốt
nhất đấy."
Gặp Diệp Trần như trước vẫn có ý tứ không dám nhận lấy, Linh Đan Vương cười khổ
nói: "Kỳ thật ta có một việc muốn xin nhờ ngươi!"
"Mời ngài cứ nói."
Diệp Trần gật gật đầu.
"Ta có một đứa cháu ngoại đích tôn, gọi Nghiêm Kiếm Huy, năm nay 14 tuổi. Nó
tuy sinh sống tại Đan Vương đảo, nhưng lại không muốn trở thành Đan Dược Sư,
ngược lại đối với kiếm pháp thập phần si mê, vốn ta muốn đem nó đưa đến Thiên
Kiếm Đại Lục bái nhập Thanh Vân Kiếm Tông hoặc là Tuyết Hoa Kiếm Tông, nhưng do
Thiên Kiếm Đại Lục quá xa xôi rồi, lui tới quả thật bất tiện. Mà lúc này, ta
nghe nói ngươi đã tiến vào Sinh Tử Cảnh, cho nên vẫn muốn để cho nó bái nhập làm
môn hạ của ngươi. Ta không có ý tứ gì khác, nhờ ngươi xem trước một chút về
thiên phú kiếm đạo của nó thế nào, nếu như thật sự không được thì coi như kết
thúc, còn nếu như không tệ thì xin ngươi hãy cho nó một ký danh đệ tử nào đó
cũng đều được."
Linh Đan Vương kỳ vọng nhìn xem ý tứ của Diệp Trần, hắn cũng không nghĩ đến việc
cứ cho Diệp Trần một chút ân huệ là hắn sẽ đáp ứng bất kỳ nguyện vọng nào của mình.
Dù sao cũng chẳng có ai nguyện ý thu nhận một người mà chính mình không hài
lòng làm đệ tử.
"Tốt, có thể chứ, trước hết ngài cứ mang ta đi xem nó thế nào a."
Diệp Trần quyết định, nếu thiên phú kiếm đạo của đối phương tốt còn có thể tựu
thu làm đệ tử, còn nếu thật sự quá kém cỏi thì hắn cũng bất lực rồi.
Chỗ ở của Nghiêm Kiếm Huy cũng không xa hoa, bên cạnh một cái hồ tiểu trúc, thời
điểm hai người tới nơi đây, vừa hay nhìn thấy một thiếu niên đứng trên mặt hồ
hoa sen luyện kiếm, kiếm pháp phiêu dật lăng lệ ác liệt, khi thì như Tiểu Thảo
nẩy mầm, khi thì như mặt hồ Thủy Quang, khi thì như gió xuân quất vào mặt, khi
thì nhẹ nhàng cùng chuồn chuồn lướt nước, vừa ra đã thu.
"Người đệ tử này, ta thu nhận."
Diệp Trần thấy cái mình thích là thèm, cái thứ kiếm pháp này của Nghiêm Kiếm
Huy, rõ ràng so với đệ đệ Diệp Huyền của hắn cũng phải có linh khí, tuyệt đối
được đánh giá là một thiên tài kiếm đạo.
"Thu nhận?"
Linh Đan Vương đối với kiếm đạo không phải hiểu quá rõ, khó có thể nhìn ra ở
phương diện này, Nghiêm Kiếm Huy có tiềm lực hay không, dù sao mới mười ba tuổi
cũng đang ở vào giai đoạn phát triển sơ bộ, kiếm pháp như vậy trong mắt hắn cũng
như thứ đồ chơi cho con nít, có trăm ngàn chỗ hở.
"Đúng vậy."
Diệp Trần lộ ra mỉm cười.
Một bộ kiếm pháp rất nhanh thi triển hoàn tất, Nghiêm Kiếm Huy chú ý tới Linh
Đan Vương cùng Diệp Trần, hưng phấn kích động nói: "Gia gia, ngài ấy chính
là Diệp Trần?"
"Cái gì Diệp Trần không Diệp Trần, từ hôm nay trở đi, ông ấy chính là sư
phụ con đấy."
Linh Đan Vương quát.
"Sư phụ?"
Bất quá đầu óc Nghiêm Kiếm Huy còn có chút rung chuyển.
Linh Đan Vương cười mắng: "Đồ ngốc, sư phụ con đã đáp ứng thu con làm đồ
đệ, con như thế mà lại là đồ đệ đầu tiên của ngài ấy, còn không mau đi dập đầu
quỳ lạy."
Sắc mặt đỏ lên, Nghiêm Kiếm Huy vội vàng nhảy đến ven hồ, quỳ lạy tại trước người
Diệp Trần, "Đồ nhi Nghiêm Kiếm Huy bái kiến sư phụ."
"Được rồi, đứng lên đi!"
Diệp Trần nâng dậy Nghiêm Kiếm Huy, sư phụ như cha mẹ, thụ lễ cúi đầu như vậy cũng
không ổn.
Lúc này, Nghiêm Kiếm Huy còn có chút không tin, mấy tháng trước, hắn chỉ có điều
thuận miệng cùng gia gia vừa nói, không nghĩ tới hôm nay thật sự đã trở thành đệ
tử của Diệp Trần, phải biết rằng một ít sư phó dạy bảo qua kiếm pháp cho hắn:
đám bọn họ đều nói, tại thời đại này, đương kim đệ nhất thiên tài kiếm đạo, không
ai có thể hơn được Diệp Trần. Ngay cả so với ở thời đại Thượng Cổ, kỳ tài kiếm đạo
như Diệp Trần cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Diệp Trần hơi chút nghiêm túc nói: "Ta còn chưa từng thu nhận đồ đệ, con
là đệ tử đầu tiên của ta, với tư cách đại đệ tử, con chẳng những phải phát huy
tài năng hết mình để làm gương mà còn phải chăm chỉ khổ luyện, không được có
chút nào lười biếng."
"Vâng, đệ tử biết rõ."
Nghiêm Kiếm Huy chân thành nói.
"Mồng 1 tháng sau, con hãy đến Diệp gia tại Chân Linh Đại Lục, từ giờ đến
thời điểm đó hãy đem những việc cần phải làm, toàn bộ hoàn thành cho tốt vì khoảng
cách giữa Đan Vương đảo và Diệp gia có đến mấy ngàn vạn dặm, mấy năm không trở
lại là chuyện rất bình thường”.
Cáo biệt Linh Đan Vương, Diệp Trần hướng chỗ phương hướng Chân Linh Đại Lục bay
đi.
...
Sau khi trở lại, việc trước tiên, Diệp Trần liền luyện hóa Cực phẩm Tăng Nguyên
Đan, tu vi lần nữa gia tăng thêm năm mươi năm, đạt tới cấp bậc 1130 năm.
Mà hắn tiến vào Sinh Tử Cảnh bất quá mới hơn nửa năm mà thôi.
"Hai bình năm phần Cực phẩm Linh Thụ bồi dưỡng dịch, một bình có thể gia
tăng 3500 năm hỏa hầu, bình còn lại có thể gia tăng 4000 năm hỏa hầu, tổng
cộng đã tăng thêm 7500 năm hỏa hầu, đủ để đem Hỏa Lê Thụ bồi dưỡng thành vạn
năm hỏa hầu Cực phẩm Linh Thụ, bất quá mỗi ngày muốn cho Hỏa Lê Thụ hấp thụ dưỡng
dịch cũng là một chuyện rất phiền toái."
Diệp Trần khi bế quan, tựu là mười ngày đến nửa tháng, hoặc là khi nhập thần
trong lúc luyện kiếm, cũng sẽ quên hết thời gian, không có khả năng mỗi ngày đều
cho Hỏa Lê Thụ hấp thu bồi dưỡng dịch.
"Chuyện này lại để cho Diệp An làm a!"
Diệp An là Diệp gia bàng chi đệ tử. Kiếm đạo thiên phú bình thường nhưng thập
phần được chịu khổ nhọc. Không có chút câu oán hận nào, trước
đó không lâu, Diệp
Trần nhìn trúng hắn, lại để cho hắn đến linh Vân Phong giúp mình xử lý một số
việc vặt vãnh, thời điểm rỗi rãnh liền dạy cho hắn một ít trụ cột kiếm thuật,
giúp cho căn cơ của hắn tốt hơn rất nhiều.
Diệp An đối với chuyện phân phó của Diệp Trần đều thập phần để tâm đến. Hắn biết
rõ thiên phú của mình không tốt, lại là bàng chi đệ tử, nếu không có gì bất ngờ
xảy ra thì cả đời này chỉ có thể là một chấp sự bình thường tại Diệp Gia, tính
toán cao hơn nữa là không có khả năng rồi. Nhưng là hắn được Diệp Trần nhìn
trúng, Diệp Trần tại bên ngoài là kiếm đạo đệ nhất thiên tài, còn tại Diệp gia
thì vẫn là nhân vật bình thường, ở bên cạnh Diệp Trần làm việc, đừng nói hắn chỉ
là một kẻ bàng chi đệ tử, mà ngay cả rất nhiều thiên tài của Diệp gia đều hi vọng
được đi theo bên cạnh Diệp Trần. Vì chuyện này mà không biết có bao nhiêu người
hâm mộ hắn. Một ít người bình thường rất xem thường hắn, nay cũng đã cải biến
thái độ.
Đem việc đổ bồi dưỡng dịch vào linh thụ giao cho Diệp An, Diệp Trần rất an tâm,
tiếp tục nghiên cứu kiếm chiêu Thủy Hỏa Vô Tình.
Với tư cách là tuyệt học của Hỏa Hoàng, Thủy Hỏa Vô Tình thập phần khó có thể
tu luyện chứ đừng nói chi là chuyển biến thành kiếm pháp, Diệp Trần chẳng những
muốn cố gắng đem Thủy Chi Áo Nghĩa cùng Hỏa Chi Áo Nghĩa dung hợp cùng một chỗ,
còn muốn sáng tạo thêm đủ để dung nạp hai đại kiếm chiêu đối lập áo nghĩa, cũng
may là hắn đã xông đến Kiếm giới tầng thứ 18. Thấy được ngàn vạn loại kiếm thuật,
mỗi một chủng kiếm thuật, đều ẩn chứa một tia tinh hoa kiếm đạo khác nhau, đã
giảm bớt cho Diệp Trần đại lượng thời gian nghiên cứu.
Trong nháy mắt, một tháng đi qua.
Ầm ầm! Ngọn lửa kiếm quang màu xanh biếc cuồn cuộn tuôn ra, một loạt cự thạch bị
đốt thành hư vô, không gian xuất hiện một cái một khe lớn mà tại biên giới của
nó như bị hòa tan thành hình dáng tinh thể.
"Rốt cục đã tiểu thành rồi."
Thủy Hỏa Vô Tình ẩn chứa Thủy Chi Áo Nghĩa cùng Hỏa Chi Áo Nghĩa, bên ngoài là hình
dạng của nước nhưng hình thái lại là hỏa diễm, về sau đạt tới tiểu thành, biến
thành ngọn lửa màu xanh biếc.
Không nên xem thường cái ngọn lửa màu xanh biếc này, chỉ cần một tia nhỏ là có
thể đem cả một ngọn núi nổ thành phấn vụn, thập phần bá đạo.
"Không biết đại đệ tử ta cùng Diệp Huyền có hay so kiếm vơi nhau không?"
Trong một tháng này, Linh Đan Vương tự mình mang theo Nghiêm Kiếm Huy đi vào Diệp
gia, sau khi trải qua một phen lễ bái sư, Nghiêm Kiếm Huy chính thức trở thành đại
đệ tử của Diệp Trần.
Có lẽ là tuổi tác tương đồng nên Diệp Huyền cùng Nghiêm Kiếm Huy có chút không
phục, thường xuyên tìm cơ hội luận bàn.
Bất quá Diệp Huyền đến cùng lớn hơn một hai tuổi mà lại thường xuyên được Diệp
Trần dạy bảo nên ngay lần thứ nhất luận bàn, Nghiêm Kiếm Huy liền một kiếm đã
không trụ nổi, thảm bại chật vật.
Diệp Trần bên ngoài cũng cảm thấy buồn cười, nhằm vào phong cách Nghiêm Kiếm
Huy đã tuyển chọn một môn Xuân Phong Hóa Vũ kiếm thuật giao cho hắn tu luyện,
cũng giảng giải thoáng một chút để cho hắn hiểu rõ tinh túy kiếm thuật của Xuân
Phong Hóa Vũ.
Đã có sự dạy bảo của Diệp Trần, Nghiêm Kiếm Huy tuy không chật vật như lần thứ
nhất, nhưng bất quá cũng rất khó chèo chống mấy chiêu tại trên tay Diệp Huyền,
cái này chính là để cho hắn hiểu được, trong vòng một hai năm, bản thân hắn rất
khó vượt qua Diệp Huyền, hơn nữa Diệp Huyền đã từng giết người qua, kiếm pháp
so với hắn có sát khí nhiều hơn.
Quả nhiên, tại một khu vực bằng phẳng ở Linh Vân Phong, Nghiêm Kiếm Huy cùng Diệp
Huyền lại đang so kiếm rồi, Diệp Tiểu Tiểu ở một bên lâm trận “chỉ điểm”.
"Tiểu Huy, ngươi dùng chiêu mưa phùn không ngớt công kích hắn, ai da, là
mưa phùn không ngớt chứ không phải chiêu mưa to bàng bạc."
“Diệp Tiểu Tiểu, xem bộ dáng thảm hại của muội kìa. Muội không luận bàn mà lại
tham gia chỉ điểm cho náo nhiệt à." Diệp Trần đi qua, gõ một cái vào đầu Diệp
Tiểu Tiểu.
Ôm đầu, Diệp Tiểu Tiểu đắc ý nói: "Nhờ chỉ điểm của muội mà Tiểu Huy đã
có thể sống quá năm chiêu rồi đấy"
"Đây là do Diệp Huyền nhượng bộ cho hắn! Bằng không sẽ không được chơi nữa
đó thôi."
Diệp Trần đánh giá trên trận luận bàn của hai người, theo phong cách mà nói,
Nghiêm Kiếm Huy càng thêm có linh khí, từng chiêu từng thức, tựa như tự nhiên,
nhưng so với Diệp Huyền thì không đủ tùy cơ ứng biến, cũng không đủ lăng lệ ác
liệt, Diệp Huyền tùy tiện một kiếm là có thể đánh trúng điểm yếu của hắn.
"Kiếm Huy, Xuân Phong Hóa Vũ kiếm thuật tinh túy ở chỗ “hóa vũ” chứ không
phải “đồng vũ”, con muốn đem cái môn kiếm thuật này luyện đến đại thành, tựu phải
hiểu được sự chuyển đổi đó, không cần phải câu nệ ở hình thức bên ngoài."
Diệp Trần nói ra.
Nghiêm Kiếm Huy rất có tuệ căn, nghe Diệp Trần vừa nói như vậy, kiếm pháp rồi đột
nhiên biến đổi nhanh chóng, chờ kiếm pháp Diệp Huyền công tới, liền lập tức
chuyển hóa thành gió xuân, hóa giải mất thế công của đối phương, lực công kích
cũ của đối phương đã qua mà lực mới vẫn chưa sinh ra kịp, thì lại biến thành
mưa phùn, không ngớt công kích về hướng đối phương, Diệp Huyền một chiêu này không
đề phòng nên liên tiếp bị bức lui về phía sau.
Đinh!
Chợt, con mắt Diệp Huyền híp lại, một kiếm huy sái mà ra, đánh bay bảo kiếm
trong tay Nghiêm Kiếm Huy, một kiếm kia là một trong những tuyệt chiêu của Diệp
Huyền, lúc bình thường, hắn chỉ dùng chiêu thức bình thường cùng Nghiêm Kiếm
Huy luận bàn.
Cùng Diệp Huyền so sánh, Nghiêm Kiếm Huy đến cùng khiếm khuyết không ít hỏa
hầu, đem thiên phú chuyển đổi thành thực lực sẽ cần một khoảng thời gian nhất
định.