Thời gian từng
ngày đi qua, Diệp Trần đối với nghiên cứu Thủy Hỏa Vô Tình càng thêm thấu triệt,
theo đó tuyệt chiêu này dần dần được hoàn thiện. Thủy Hỏa Vô Tình ẩn chứa bên
trong chính là vô tình chi ý, khi sát chiêu này được tung ra, Diệp Trần cảm
giác được lực phá hoại của nó thật kinh người.
"Dùng đồ vật chết để thí nghiệm uy lực kiếm pháp thì khó có thể thấy được
khuyết điểm của nó, không bằng ta xông vào cấm địa một lần thử xem sao."
Cho tới tận hôm nay, ngoại trừ Huyết Quang Hải, Diệp Trần vẫn chưa từng xông
qua những Vương Cấp cấm địa khác, Huyết Quang Hải tại Huyết Thiên Đại Lục là
bài danh thứ tư cấm địa, nhưng nếu luận về tính nguy hiểm thì cũng không sai
biệt lắm có thể sánh ngang với bài danh thứ bảy Vương Cấp cấm địa tại Chân Linh
Đại Lục, Diệp Trần cảm thấy đây là thời điểm nên xông vào một vài cấm địa của Chân
Linh Đại Lục.
"Theo lời mách bảo của Nguyên Hoàng tiền bối, chỉ có Man Hoang Sơn Mạch mới
có thể ngưng tụ ra Man Hoang thạch, Chân Linh Đại Lục sở hữu phần lớn số lượng
cấm địa, bài danh đệ tam Hồng Hoang lĩnh cấm địa có khả năng chất chứa Man
Hoang Sơn Mạch lớn nhất, nếu gặp được may mắn sẽ có thể tìm được một khỏa Man
Hoang thạch."
Man Hoang thạch chính là giấy thông hành để tiến vào Man Hoang tinh, Diệp Trần
lần này không chỉ muốn xông vào cấm địa, thuận tiện nhìn xem có hay không cơ
duyên đạt được Man Hoang thạch.
"Diệp Huyền, Kiếm Huy, hai người nếu muốn sớm có ngày lĩnh ngộ được Kiếm Ý
thì phải nhớ rõ câu này: “Thành tại tâm, thành tại kiếm”. Nếu như hiện tại
không thể làm được thì ngày sau sẽ phải dựa vào cảnh giới tu vi mà cưỡng ép tìm
hiểu Kiếm Ý, như vậy khó có thành tựu cao được."
Trước khi đi, Diệp Trần dặn dò hai người vài câu.
"Thành tại tâm, thành tại kiếm?"
Nghiêm Kiếm Huy nhíu mày.
"Đúng vậy, phương diện này chỉ có thể dựa vào chính bản mình, người khác
không thể giúp được cho mình đâu."
Kiếm Ý thật ra chính là kiếm đạo ý chí, nếu trước khi trở thành Linh Hải Cảnh mà
chưa lĩnh ngộ được thì khi đến giai đoạn Linh Hải Cảnh cũng có thể lĩnh ngộ ra nhưng
đây là dựa vào cảnh giới tu vi mà cưỡng ép lĩnh ngộ, tiềm lực rất yếu nhược. Còn
nếu dựa vào căn cơ võ học thì rất sớm tựu có thể tìm hiểu được Kiếm Ý, đối với
căn cơ thì thập phần kiên cố nên không thể phá hủy, còn khi đã đến Linh Hải Cảnh
mới tìm hiểu Kiếm Ý thì căn cơ đối với kiếm ý tắc thì sẽ rất bất ổn. Tiên Thiên
bên trên sẽ có chỗ thiếu hụt nghiêm trọng, về sau cũng rất khó kiến tạo thành tựu
lên cao.
"Tốt rồi, vài ngày trước ta đã truyền thụ cho hai người Cô Phong Thập Tam Kiếm,
các ngươi phải tu luyện thật tốt. Khi trở về, ta sẽ xem xem hai người các ngươi
ai tìm hiểu sâu hơn."
Hôm nay Cô Phong Thập Tam Kiếm đã không còn là Cô Phong Thập Tam Kiếm của Lưu
Vân Tông năm xưa. Năm đó, Cô Phong Thập Tam Kiếm gần kề chỉ là một bí kiếp bị
thiếu sót, phẩm cấp chỉ là Nhân Cấp Trung giai, nhưng trải qua thời gian được Diệp
Trần hoàn thiện, Cô Phong Thập Tam Kiếm đã biến thành Nhân Cấp Đỉnh giai kiếm
pháp. Kỳ thật, Diệp Trần thậm chí có thể đem Cô Phong Thập Tam Kiếm chuyển từ Địa
cấp thành Chí Thiên Cấp kiếm pháp, thế nhưng như vậy lại không còn ý nghĩa gì nữa,
nếu sửa quá nhiều thì nó sẽ không còn là Cô Phong Thập Tam nữa rồi. Diệp Trần
chỉ là thêm chút cải biến để cho nó được hoàn mỹ mà thôi.
"Đại ca yên tâm, đệ sẽ không thua đâu."
"Sư phụ, đệ tử cũng sẽ không biết thua."
Nghiêm Kiếm Huy bị Diệp Huyền hành hạ vô số lần, lần này là cơ hội để gỡ vốn.
Diệp Trần cười cười. Ở cái tuổi này mà có tâm ý quyết thắng là chuyện tốt, tựu
lại để cho bọn hắn tranh đua một chuyến a.
****
Hồng Hoang lĩnh, ở vào Bắc Phương Vực Quần.
Với tư cách là bài danh đệ tam Vương Cấp cấm địa của Chân Linh Đại Lục, dưới
tình huống bình thường Hồng Hoang lĩnh đầy nguy hiểm, tự nhiên là điều không cần
nói thì ai cũng biết. Chỉ có đỉnh cấp Vương giả mới dám tiến vào Hồng Hoang
lĩnh, Cao giai Vương giả đi vào, tỉ lệ tử vong đạt tới hơn năm thành, cho dù là
Phong Đế Vương giả có được Ngũ Tinh chiến lực, nếu như tiến vào đến chỗ hạch
tâm, đều có phát sinh nguy hiểm đến tánh mạng, gần trăm năm nay đã có ba vị
Phong Đế Vương giả biến mất tại bên trong Hồng Hoang lĩnh, từ đó về sau không
thấy bóng dáng họ đâu nữa.
"Ân? Là Tuyết Hoa Kiếm Đế?"
Ở bên ngoài Hồng Hoang lĩnh có bao phủ một tầng sương mù ngũ sắc, đây là Ngũ Độc
chướng khí thập phần ác độc, Võ Giả bình thường chỉ cần hít phải một ngụm sẽ lập
tức hóa thành bùn máu, còn Sinh Tử Cảnh Vương giả nếu trì trệ tại làn sương
khói ngũ sắc quá lâu, tốc độ tiêu hao chân nguyên tắc thì sẽ không chỉ gấp mười
lần bình thường, đây có thể nói là một tầng bình chướng vô cùng hiểm ác.
Tại bên ngoài vùng Ngũ Độc chướng khí, một đạo nhân ảnh chợt lóe lên, lướt vào trong
Ngũ Độc chướng khí.
Diệp Trần thấy rõ ràng người đi vào đúng là tại Đan Vương đại hội có duyên gặp
mặt một lần, đó là Tuyết Hoa Kiếm Đế.
"Từ Thiên Kiếm Đại Lục rõ ràng chạy đến Chân Linh Đại Lục?"
Diệp Trần có chút hiếu kỳ, dù sao Thiên Kiếm Đại Lục cũng có Vương Cấp cấm địa.
"Chẳng lẽ là vì Man Hoang thạch?"
Bất kể là Huyết Thiên Đại Lục, hay là Thiên Kiếm Đại Lục, đối với Man Hoang Sơn
Mạch còn sót lại đều không bằng tại Chân Linh Đại Lục, bước vào Hồng Hoang lĩnh
thì đều là nhân tài kiệt xuất.
Không nghĩ quá nhiều, Diệp Trần thúc dục chân nguyên, hướng phía Ngũ Độc chướng
khí bay đi.
Xuy xuy!
Ngũ Độc chướng khí cùng hộ thể chân nguyên tiếp xúc, lập tức thể hiện bản chất giống
như một con đỉa hút máu, võ giả dốc sức liều mạng lao qua sẽ bị nó ăn mòn chân nguyên,
phát sinh ra thứ vật chất giống như nước sôi bị giội xuống mặt đất, tạo ra âm
thanh xuy xuy.
Ước chừng thời gian hơn mười lần hô hấp, Diệp Trần đã xuyên qua Ngũ Độc chướng
khí, đi tới một phiến thế giới khác bên trong.
Đây là một khu vực bảo tồn thế giới Nguyên Thủy Phong Mạo, có đại địa, sơn mạch
cùng với các loại cỏ cây, tất cả đều mang theo đôi chút Thượng Cổ khí tức. Vừa
hiện thân, Diệp Trần đã có loại ảo giác như thời gian bị ngừng lại.
"Ồ, đây là Bá Kiều Mộc!"
Chân vừa chạm đất, ánh mắt Diệp Trần rơi vào một cái cây cao chừng 2 người, nếu
như Diệp Trần không nhớ lầm thì cái gốc cây này chính là Bá Kiều Mộc.
Bá Kiều Mộc cũng không phải giống cây trân quý gì, chỉ là cây cối bình thường,
nhưng đối với Võ Giả bình thường mà nói chính là chí bảo, bởi vì loại cây trồng
này có mộc tính rất cao, thập phần cứng rắn, nếu chế tác thành một thanh mộc kiếm,
thì so với bảo kiếm bình thường còn cứng rắn hơn nhiều. Một ít gia tộc giàu có
cũng thường dùng Bá Kiều Mộc để chế tạo đồ dùng trân quý trong nhà, nhưng chủ yếu
cũng là những đồ dùng thứ yếu trong nhà mà thôi.
Phóng tầm mắt nhìn qua, Bá Kiều Mộc tạo thành rừng cây trải dài ra ngoài rất
xa, một ít Bá Kiều Mộc cổ xưa rõ ràng cao tới hơn 10 mét, từng mảnh lá cây tựa
như sắt thép cứng rắn.
"Nhiều Bá Kiều Mộc như vậy, nếu như bị người bình thường thấy được, chỉ sợ
sẽ khiến sóng to gió lớn nổi lên!"
Diệp Trần cười cười, có thể vào đây ít nhất phải là đỉnh cấp Vương giả, không
có ai sẽ đem Bá Kiều Mộc ra ngoài để bán, như vậy chỉ có tổn hại thân phận, tối
đa tại sơn môn nhà mình mà cấy ghép một mảnh Bá Kiều Mộc mà thôi.
Man Hoang Cổ Địa chứa đựng Man Hoang chi khí thập phần nồng đậm, ở vào vùng bao
phủ của Man Hoang chi khí, bất kể là thân thể hay là tinh thần tưởng niệm thể đều
sẽ phải chịu áp chế cực lớn, mà Man Hoang chi khí tại Hồng Hoang lĩnh so với tại
Man Hoang Cổ Địa đều muốn nồng đậm hơn gấp 10 lần. Diệp Trần cảm thụ được, nửa
bước Vương giả tiến vào Hồng Hoang lĩnh, tối đa chỉ có thể phi hành ở tầng trời
thấp vì Man Hoang chi khí kinh khủng kia cũng giống như một tòa đại sơn đặt ở
trên lưng, trừ việc đó ra, tại trên không Hồng Hoang lĩnh còn có hình thành từng
mảnh Hôn
Mê Vân thập phần trầm trọng, nhìn về phía trên như là một đám mây chì
xám xịt, cái thứ chì vân này có thể là suy yếu sự dò xét của Linh Hồn Lực,
không cách nào chứng kiến được phía trên chì vân kia là cái gì.
"Không hổ danh là Hồng Hoang lĩnh!"
Diệp Trần nhận thức đối với Hồng Hoang lĩnh, nếu chỉ dựa vào sách vở thì một
chút tình huống này cũng không biết được.
Cùng mặt đất duy trì khoảng cách trăm mét, Diệp Trần phi hành ở tầng trời thấp,
dần dần hướng về chỗ sâu trong Hồng Hoang lĩnh tiến đi.
...
XÍU...UU!! XÍU...UU!!
Vài đạo bóng đen thật nhỏ theo bên cạnh Diệp Trần bay qua, nhanh như ảo ảnh.
"Ngay cả các loài chim bình thường cũng không thể nhanh như vậy, có khả
năng đạt được vận tốc âm thanh đây!"
Diệp Trần đưa tay tung một trảo, một đạo bóng đen bị hắn nắm trên tay, mở bàn
tay ra, thì ra là một chú chim nhỏ, con chim nhỏ này nhìn bên ngoài bất quá cũng
to cỡ quả trứng gà, nhưng trọng lượng lại nặng hơn nhiều, có thể tương đương với
một khối đồng hay một khối nham thạch, chim con vỗ cánh muốn phi thoát, cánh vỗ
rất nhanh trông giống như hai lưỡi đao.
Bàn tay nhẹ nhàng vừa buông ra, chim con thoát ly khống chế, rất nhanh rời đi.
Chuyện kế tiếp có chút kỳ quái, càng ngày càng nhiều chim thú hướng ngược về
phía Diệp Trần bay vút chạy trốn, có cả Hùng Ưng, có cả loài báo, đàn sói…
chúng đang di chuyển trên phạm vi lớn, nhưng lại mang theo một tia khủng hoảng
nào đó.
"Có cái gì tại đó đã làm bọn chúng kinh sợ?"
Diệp Trần ám tự suy đoán.
Không dám khinh thường, Diệp Trần hơi chút thả chậm tốc độ, phương hướng vẫn không
thay đổi.
Một tia gió lực đang xẹt qua khuôn mặt Diệp Trần, theo từng bước xâm nhập, kình
phong càng ngày càng lớn mạnh, càng về sau biến thành một cổ nuốt hấp chi lực,
lúc này Diệp Trần tận mắt thấy, một đám chim muông bị nuốt hấp chi lực kéo lui
về phía sau, bắt buộc những con chim này phải bay theo hướng ngược lại với tốc
độ thật nhanh để không bị khống chế.
Trên mặt đất, một đám Voi ma mút lớn nhỏ cũng bị rơi vào tình trạng như trên,
cũng cố gắn chạy ngược hướng hấp lực, điên cuồng gào thét.
"lực lượng nuốt hấp thật cường đại"
Diệp Trần hết sức tò mò, phía trước đến tột cùng là vật gì mà lại có thể làm
cho đại lượng động vật của Hồng Hoang lĩnh chạy trốn như vậy?
Kẻ tài cao gan cũng lớn, Diệp Trần lập tức gia tốc, men theo lực lượng nuốt hấp
chạy như bay đi qua.
Rất nhanh, Diệp Trần thấy được một cái “lỗ đen” cự đại trông như một hắc động, cái
lỗ đen này không phải do thiên nhiên hình thành, cũng không phải tinh cầu sụp
xuống hình thành, mà chính là một cái miệng đang mở rộng ra, cái miệng đang há rộng
này có đường kính cũng vài chục mét, có thể nuốt vào cả một tòa nhà nhỏ,
nhưng theo Diệp Trần nhìn thấy, cái miệng này có thể nuốt vào cả một tòa núi
cao khổng lồ.
Cái miệng mở rộng phát tán ra nuốt hấp chi lực thập phần khủng bố, tại vùng Tiểu
Sơn phụ cận, cây cối, nham thạch, chim thú, tất cả đều chạy không khỏi cái nuốt
hấp chi lực này và bị kéo tiến vào trong cái miệng đó, mà Diệp Trần phát hiện,
những vật này càng đến gần cái miệng đó sẽ trở nên nhỏ đi, ví dụ như một tòa Tiểu
Sơn cao mấy trăm thước, lúc tới gần cự miệng sẽ trở nên nhỏ lại chỉ có hơn 10
mét.
Chủ nhân của cái miệng này chính là một đầu Cự Thú mà Diệp Trần tại Chân Linh
thế giới chưa từng thấy qua, nó có tứ chi, chi sau chống đỡ trên mặt đất, thân
người người rướn lên, chân trước thì rất nhỏ, như treo ở trước ngực, còn đầu thì
thật dài giống như đầu cá sấu, bất quá muốn lớn hơn đến mấy lần, còn có một
đầu dài lớn khác ở cái đuôi, phần lưng thì hở ra, Diệp Trần không biết phải gọi
nó là gì, như thế nào cũng cảm thấy như đây là một đầu Bá Vương Long được phóng
đại mấy chục lần.
Nuốt hấp chi lực dần dần yếu bớt, “Bá Vương Long” ngậm miệng lại, lạnh lùng
nhìn Diệp Trần.
Quanh thân mình của nó lúc này là một mảnh bừa bộn, bị san thành bình địa, Diệp
Trần cứ như vậy phiêu phù ở trên bầu trời, thập phần cảm thấy bắt mắt.
"Đây là Man Hoang yêu thú Man Long a!"
Man Hoang yêu thú cũng là yêu thú, là đám yêu thú tồn tại sớm nhất tại Chân
Linh thế giới vào thời thượng cổ, tuy nhiên được xưng là yêu thú, nhưng đến hiện
tại, tắc thì phải được gọi là Man Hoang yêu thú mới hợp lý, bởi vì chúng thuộc
giống loài cổ xưa nhất, hiện tại nơi đây có rất nhiều yêu thú mà trong cơ thể đều
chảy xuôi theo một tia huyết mạch đặc thù của chúng.
Man Hoang yêu thú có một đặc điểm lớn, tựu là rất khó biến hóa thành nhân loại,
trí tuệ cũng không cao lắm, tương đương hung tàn, rất nhiều đặc thù cùng loại so
với Tinh Không Cự Thú.
Hồng Hoang lĩnh cùng Chân Linh thế giới cũng không thông suốt với nhau, tại đây
Man Hoang yêu thú có thể sống sót qua nhiều đời nên huyết mạch thuần khiết, sẽ
không có tình trạng biến thành yêu thú bình thường.
Rống!
Ngửa mặt lên trời gào thét, Man Long một cái sải bước, hướng phía Diệp Trần
phi tốc chạy tới.
"Đại gia hỏa nhà ngươi, ta cũng chưa từng chọc giận ngươi ah."
Kiếm Vực phóng thích mà ra, tốc độ của Man Long nhanh chóng chậm lại rồi dừng
bước.
Trong mắt Man Long hiện lên hung quang, nửa người trên nghiêng qua, cái đuôi dài
trăm thước phảng phất như một bả cạnh đao sắc bén, hướng phía Diệp Trần vung đến,
trên mặt nó lúc này lại tràn ngập một tầng ánh sáng màu vàng.
Diệp Trần đang muốn động thủ giáo huấn thoáng một chút đầu cự thú có thực lực
cường đại này, Man Long có thể so ngang với một Cao giai Vương giả.
Bất chợt.
Ba đạo ánh đao lóe lên, Man Long lập tức bị chia ra làm ba, một khỏa yêu đan màu
vàng đất bay đi ra ngoài, rơi vào trên tay một trung niên có khuôn mặt lạnh
túc.
"Vận khí của ta không tệ, giết ba đầu Man Hoang yêu thú đều không được đến
một khỏa yêu đan, mà trong cơ thể con Man Long này rõ ràng lại có một quả."
Trung niên nhìn thoáng qua Diệp Trần rồi trực tiếp ly khai.