Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1498: Sâm la vạn tượng


trước sau

Đến khi khắc được tổng cộng mười vạn tám ngàn cái chữ “kiếm”, Diệp Trần mới dừng tay.

Bên trên Tam Giới Sơn có rất nhiều tảng đá to lớn, lúc này, trên mỗi một tảng đá đều có một chữ “kiếm”. Trước đó, bầu không khí trên Tam Giới Sơn vốn tương đối bình thường nhưng sau khi các tảng đá được khắc lên chữ “kiếm” thì khí tức trở nên rất lợi hại, phảng phất như có một thanh tuyệt thế bảo kiếm được cắm thẳng tại đâu đó. Các biến hóa không chỉ ở mặt số lượng, mà còn ở sự tinh túy, nếu như những chữ kiếm này không có tinh túy gì ở bên trong thì đó chính là Diệp Trần đã thất bại.

Bên trong phần đông những tảng đá to, có một tảng đá lớn thập phần đặc biệt, sở dĩ đặc biệt không phải là vì tảng đá đó đặc biệt, mà là chữ “kiếm” được khắc ở trên nó rất đặc biệt.

Đây là chữ “kiếm” thứ mười vạn tám ngàn.

Cái chữ kiếm này có bề ngoài giống hệt như trên các tảng đá khác nhưng lại phát ra kiếm khí đậm đặc hơn nhiều, cơ hồ sền sệt như nước vậy, thậm chí có thể làm dao động cả thời không. Bất kỳ ai mà cảm nhận được tia kiếm khí này sẽ cảm thấy như có vô số kiếm pháp đang lao về phía mình. Mặc dù có cách biến đổi thành sát khí khác với Tam Giới Sát Quyền nhưng hiệu quả lại giống nhau đến kì diệu, đương nhiên, Tam Giới Sát Quyền là siêu cấp Vô Thượng võ học, vì vậy giữa hai thứ sẽ có chênh lệch lớn đến không cách nào dùng lẽ thường để tính được.

"Có thể bắt đầu mục tiêu thứ ba rồi!"

Nhìn qua chữ “kiếm” thứ mười vạn tám nghìn, Diệp Trần dần dần thu hồi ánh mắt, hai tay buông lỏng xuống, đồng dạng đám cự thạch kia cũng đều trầm xuống theo. Tam Giới Sơn không phải là ngọn núi bình thường, nó có thể tùy theo tâm ý của Diệp Trần mà biến hóa. Nếu không như vậy thì đám cự thạch bình thường kia làm sao chịu đựng nổi 30 vạn kiếm mà Diệp Trần xuất ra trong nháy mắt, ngay kiếm đầu tiên là đã có thể bị chém nát thành hư vô rồi.

Cuồng phong gào thét thổi qua, nhưng tâm Diệp Trần vẫn bất loạn.

Phốc!

Trên một tảng đá lớn, Diệp Trần đâm lên một kiếm.

Thời gian hệt như bị náo loạn, bởi vì số lượng lỗ kiếm trên tảng đá lớn bạo tăng với tốc độ quá nhanh nên đã làm cho thời không trở nên trống rỗng.

58 vạn kiếm.

Việc khắc chữ đã giúp cho Diệp Trần tiến bộ thần tốc, trong nháy mắt đã có thể đâm ra 58 vạn kiếm.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Xa xa không đủ.

60 vạn kiếm.

65 vạn kiếm.

Bảy mươi vạn.

Bảy mươi lăm vạn.

Tám mươi vạn.

Chín mươi vạn.

Thời gian như nước lặng yên trôi qua.

Sau khi đạt tới cảnh giới trong nháy mắt đâm ra chín mươi vạn kiếm, tiến triển của Diệp Trần đã bắt đầu chậm lại, mỗi khi gia tăng một ngàn kiếm liền bắt đầu làm tiêu hao một lượng lớn Linh Hồn Lực của Diệp Trần.

Bản thân Diệp Trần cũng không nghĩ tới, việc này lại cần phải tiêu hao Linh Hồn Lực.

91 vạn.

Chín mươi hai vạn.

Chín mươi ba vạn.

Lúc đạt đến chín mươi ba vạn kiếm, tiến triển càng chậm hơn nữa, phải cách thời gian không biết bao lâu thì mới có thể gia tăng một hai trăm kiếm, Diệp Trần cũng đã cố hết sức mới tăng được từng đó.

Nhưng may mắn chính là, tiến triển vẫn còn tiếp tục chứ không dừng lại.

Chín mươi bốn vạn.

Chín mươi lăm vạn.

Chín mươi sáu vạn.

"Không lâu nữa là đến cực hạn rồi."

Diệp Trần đã xuất hiện thần sắc mệt mỏi, cũng không khỏi nuốt viên Tử Hoa Luyện Hồn Đan tiếp theo.

Trong nháy mắt chém ra chín mươi sáu vạn kiếm, Linh Hồn Lực của Diệp Trần cũng tương ứng bị tiêu hao rất nhanh, cơ hồ nhanh đến mức bằng với việc thi triển linh hồn công kích bình thường rồi, nếu không phải có Tử Hoa Luyện Hồn Đan bù đắp Linh Hồn Lực thì thật đúng là không thể duy trì được lâu. Trừ việc đó ra, hiện tại tốc độ tiến triển đã trở nên rất chậm rồi, trên cơ bản chỉ có thể gia tăng thêm được vài kiếm, đoán chừng đã đến cảnh giới chín mươi bảy vạn kiếm thì chỉ có thể gia tăng thêm từng kiếm một mà thôi.

Diệp Trần suy đoán đúng như vậy, khi đã đến chín mươi bảy vạn kiếm, đích thật là chỉ có thể gia tăng thêm từng kiếm một.

Rốt cục.

98 vạn kiếm.

...

Mỗi một kiếm trong đó đều giống như một thế giới vậy.

Trong thời gian về sau, Diệp Trần đã tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu, phảng phất như mỗi một kiếm đâm ra đã không còn là một kiếm đơn thuần nữa, mà là một kiếm bao hàm tràn ngập toàn diện, mà mọi thứ nằm trong vòng bao hàm của một kiếm toàn diện này cuối cùng sẽ hóa thành một hạt bụi.

"Thế gian có trăm ngàn trạng thái, nhưng tất cả đều được hình thành nên từ những hạt bụi…."

Trong lòng cảm khái, ánh mắt Diệp Trần càng thêm kiên định hơn.

Phốc!

Phía trên Cự thạch bỗng xuất hiện 99 vạn chín ngàn chín trăm kiếm, cái lỗ kiếm thứ 99 vạn chín ngàn chín trăm này đã tạo thành một chữ mà không ai biết được, đây chính là chữ "Kiếm" mà Diệp Trần tự nghĩ ra. Nếu chăm chú xem xét sẽ thấy nó có điểm giống với chữ "Biến", tức là “kiếm” không phải “kiếm”, cũng như “biến” mà không phải là “biến”, đây là một biến đổi của chữ “kiếm”, có thể nói đây một chữ thể hiện “tâm đang thi triển kiếm pháp”.

Xuy xuy xuy xuy...

Nhưng điều mà Diệp Trần không ngờ tới chính là, cái chữ “kiếm” cổ quái này lại đột nhiên sống lại thật sự, nó hóa thành từng chiêu tuyệt thế kiếm pháp công thẳng về hướng Diệp Trần, mỗi một chiêu đều mang đầy tinh diệu và làm cho người ta rất khó có thể né tránh được, cho dù là Diệp Trần cũng đều có chút trở tay không kịp mà bị công kích liên tiếp lui về phía sau, không cách nào phản kích lại được.

"Đây chẳng lẽ là dị tượng tiếp cận biến hóa cực hạn sao?"

Diệp Trần trong nội tâm phỏng đoán.

Chỗ tinh túy của biến hóa chính là sự sống chứ không phải là cái chết, một kiếm đâm ra chính là trăm ngàn trạng thái nhân gian trên một thế giới tinh thần, sâu tận trong đó là ngàn vạn loại biến hóa, và khi “tâm” có ở trong đó thì cũng tương đương với trí tuệ của mình cũng
đã có trong đó, chỉ có điều cái trí tuệ này là do mình áp đặt lên, để cho mình có được quyền tự chủ nhất định.

“Khó trách Nhân Giới Sát Quyền khó có thể ngăn cản như vậy, đúng là không thể tưởng tượng.”

Biến hóa đạt đến loại trình độ đó thì đã là thực sự có thể biến thứ mục nát trở nên thần kỳ, có thể biến thứ không có khả năng thành có khả năng rồi.

Đinh đinh đang đang!

Dù sao ẩn chứa trong đó chính là kiếm pháp của mình, Diệp Trần tuy trở tay không kịp, nhưng cũng không đến mức bị đánh bại, qua mấy nhịp thở, Diệp Trần đã ở cục diện hòa nhau.

"Sâm La Vạn Tượng, Phiêu Linh!"

Ánh mắt trở nên sắc bén, Diệp Trần thi triển ra một kiếm mang theo tinh túy biến hóa lớn nhất.

Một kiếm này, Sâm La Vạn Tượng mang ảo ảnh như trong mộng.

Rầm rầm!

Chữ kiếm cổ quái đã trở về vị trí cũ, tựa hồ như chưa từng động đậy.

Phi Thiên kiếm tra vào vỏ, Diệp Trần chậm rãi thở ra một hơi, "99 vạn chín ngàn chín trăm kiếm đã là cực hạn của ta rồi, về cảnh giới 100 vạn kiếm, trước mắt mà nói là một cấm khu, một cái cấm khu cùng quy tắc phân cao thấp lẫn nhau, đoán chừng phải một lần đột phá toàn bộ phương vị thì mới có thể chính thức đạt đến cảnh giới 100 vạn kiếm."

Sâm La Vạn Tượng bao hàm toàn diện, nó mơ hồ chính là đường ranh giới giữa sự thật và hư ảo, biến hóa đã đến loại trình độ này, dưới mắt Diệp Trần mà nói cũng đã đầy đủ rồi.

Ngũ Hành Kiếm Pháp, Thịnh Suy Hữu Thì.

Ngũ Hành Kiếm Pháp, Ngũ Hành trảm.

Ngũ Hành Kiếm Pháp, Sâm La Vạn Tượng.

Thời Không Kiếm Pháp, Tử Vong Thiết Cát.

Trước khi tiến vào Chí Tôn Thánh Địa, Diệp Trần còn chưa có được một môn Vô Thượng kiếm pháp thực sự, nhưng bây giờ đã có được bốn môn Vô Thượng kiếm pháp, mỗi một môn đều không hề non nớt chút nào, mỗi môn đều có chỗ tinh túy của riêng nó.

Bốn môn kiếm pháp này đều có tất cả đặc sắc.

Thịnh Suy Hữu Thì có thể làm yếu công kích của địch nhân, làm cho uy năng cùng công kích bị biến đổi.

Ngũ Hành trảm là một kiếm cực hạn, là Ngũ Hành hợp nhất.

Sâm La Vạn Tượng là một kiếm có thể bao hàm thế giới Vạn Tượng, đã tiếp cận cực hạn biến hóa.

Tử Vong Thiết Cát thì có thể dễ dàng cắt đứt cả thời không như cắt một miếng bơ, phong sát mọi đường lui của địch nhân, dù là chúng có né tránh kịp thì “tâm” cũng không thể nào né tránh, bởi vì một kiếm này đã phong bế cả thời gian rồi.

"Thật đúng là không tệ, ngươi đã ngây người bên trên Tam Giới Sơn suốt mười năm tam giới rồi."

Người trung niên xuất hiện.

"Tam giới năm?"

Diệp Trần nghi hoặc.

"Bên trên Tam Giới Sơn này, cảm giác thời gian rất mơ hồ, mười năm tam giới tức là một trăm năm ở ngoại giới." Người trung niên giải thích nói.

"Nguyên lai đã qua một trăm năm rồi."

Lúc này, lòng Diệp Trần mới có cảm khái, thoáng cái đã 100 năm qua đi, nhưng là ở chỗ này, cảm giác thời gian quá mức mơ hồ, vì thế hắn trực tiếp không để ý đến tồn tại của thời gian.

"Thời gian, không gian, chính là một trong những ý nghĩa tồn tại của sinh mạng, khi một ngày nào đó ngươi có thể bỏ qua thời gian cùng không gian thì cũng là lúc ngươi đã bị chết, hoặc là ngươi đã trở thành Bán Thần, hi vọng ngươi là người thứ hai làm được…" Cười cười, người trung niên nói tiếp: "Ta thấy được gút mắc vận mệnh tại trên người của ngươi, đối thủ của ngươi về sau đều rất cường đại đấy, hoàn toàn siêu việt hơn hẳn những địch nhân trong quá khứ, đi thôi, cái thế giới này chắc chắn sẽ có một số năm đặc biệt và rất đặc sắc, vì vậy vận mệnh sẽ sụp đổ và sau đó Thần - Ma sẽ loạn chiến."

Người trung niên vung tay lên, Diệp Trần lập tức biến mất khỏi Tam Giới Sơn.

Trước khi đi, Diệp Trần biết rõ, người trung niên này chính là Tam giới Chí Tôn, sau khi chết đi ông đã trở thành Bán Thần, nhưng Bán Thần mạnh cỡ bao nhiêu thì Diệp Trần cũng không biết, bất quá Diệp Trần có thể tưởng tượng, Bán Thần dù là đã chết rồi nhưng trong trình độ nhất định nào đó thì vẫn luôn tồn tại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện