Bò....ò...!
Một con trâu khổng lồ bay qua trong tinh không, nhìn vào khí thế của nó, rõ
ràng cho thấy đây là một con Hoàng cấp Cự Thú, thế nhưng ngay sau đó, một đám ác
ngư có bộ răng sắc nhọn và đôi cánh trên lưng từ xa bay tới cắn xé con Đại Ngưu
Cự Thú, sau một khắc, con thú khổng lồ kia ngay cả xương cốt cũng đều không còn
sót lại chút gì. Khí tức của đám ác ngư cũng là Hoàng cấp nhưng lại yếu hơn rất
nhiều so với con Đại Ngưu Cự Thú, tuy nhiên số lượng của chúng lại quá đông nên
con trâu khổng lồ kia vẫn không thể kháng cự nổi.
Xé xác xong con Đại ngưu Cự Thú, đám ác ngư như trước vẫn chưa đủ thỏa mãn,
nhanh chóng lao về hướng Diệp Trần.
Diệp Trần cũng không động thủ phản kích mà để cho chúng tùy ý gặm cắn thân thể,
đương nhiên, kết quả khẳng định là rất thê thảm, hàm răng của cả đám ác ngư đều
gãy nát. Đưa tay bắt lấy một con ác ngư, Diệp Trần phóng xuất Linh Hồn Lực ra để
nghiên cứu.
Con ác ngư này có kết cấu cơ thể hết sức phức tạp, rõ ràng có tới ba quả tim.
"Đây là Tam Tâm Ác Ngư, nếu như ta đoán không sai, con đại ngưu cự thú kia
có thể là Thực Nguyệt Cổ Ngưu, cũng giống với Thiên Thanh Mãng Ngưu vậy, chúng
có sở thích nuốt sống những thứ thuộc thể âm, tỷ như ánh trăng là loại ánh sáng
có chứa đựng năng lượng âm tính..."
Tam Tâm Ác Ngư cùng Thực Nguyệt Cổ Ngưu đều là các hung thú trong Tinh Không,
trong tinh không đến cùng là có bao nhiêu loại hung thú thì không ai có thể biết
rõ được. Yêu tộc cùng Tinh Không hung thú khác biệt ở chỗ, một bên thì có trí
tuệ của nhân loại, một bên thì có trí tuệ rất thấp, chỉ biết giết chóc để sinh
tồn mà thôi.
Diệp Trần thử thuần phục đám Tam Tâm Ác Ngư, nhưng phát hiện ra, khi Linh Hồn Ấn
Ký của mình lạc ấn vào thì linh hồn của Tam
Tâm Ác Ngư lập tức bị vỡ nát, vì vậy căn bản không cách nào thuần phục được
chúng.
"Tới đây cho ta!"
Tam Tâm Ác Ngư cũng là một loại mỹ thực, Diệp Trần cũng không muốn buông tha
cho chúng, trực tiếp đem cả đám bọn nó phong ấn lại rồi đưa vào trong một không
gian Ngũ Hành do chính mình tạo ra. Ngũ Hành không gian của Diệp Trần so với của
Ngũ Lăng lão tổ lúc trước đã ổn định hơn vô số lần, “rầm rầm”, mở ra một nhánh
sông, Diệp Trần đem bầy Tam Tâm Ác Ngư thả vào.
Thực Nguyệt Cổ Ngưu!
Tam Tâm Ác Ngư!
Thiên Hương Cự Xà!
Quyển Tâm Quái Thái!
Lạc Lôi Kình!
Hắc Diễm Cự Điểu!
...
Trên đường đi, Diệp Trần có thể bắt được cái gì thì bắt cái nấy, Ngũ Hành không
gian cơ hồ nhanh chóng biến thành một ổ Tinh Không hung thú, cũng may là những
Tinh Không hung thú này đã bị Diệp Trần phong ấn chặt toàn bộ sức mạnh rồi, dù
là ở bên trong chúng có cắn giết lẫn nhau thì khả năng phá hoại cũng không lớn,
hơn nữa chúng đã mất đi sức mạnh nên dù có cắn nhau thì cũng không gây thương
tích gì lớn.
"Nhiều mỹ thực như vậy, có lẽ sẽ làm cho các Man tộc Chí Tôn hâm mộ mà chết
mất."
Man tộc thích nhất là ăn thịt, mà Man tộc Chí Tôn muốn ăn thịt thì tự nhiên
không phải là các loại thịt bình thường, tối thiểu phải là thịt của Đế cấp Tinh
Không hung thú thì mới có thể vào được miệng của bọn hắn. Thịt của Hoàng cấp
Tinh Không hung thú là ngon nhất, về phần Chí Tôn cấp Tinh Không hung thú thì tất
cả mọi người đều không nỡ ăn mà tìm cách thuần phục chúng.
Vừa bay đi, Diệp Trần vừa mở U Minh Thánh Nhãn để dò xét bốn phía.
"Cái gì? Một tinh cầu kim loại ư!"
Chợt, Diệp Trần thấy được một tinh cầu bằng kim loại có màu xanh thẳm, cái tinh
cầu kim loại này không lớn lắm, nhưng cũng có đến vài nghìn dặm, không ngừng xoay
tròn trong tinh không và tản ra ánh sáng xanh thẳm chói lọi và vô tận.
Bá!
Thuấn di một cái, Diệp Trần đã đi vào trên tinh cầu kim loại.
Vận công khiến tay phải sắc cứng như đao kiếm, Diệp Trần muốn đào ra một khối
kim loại, nhưng sau một hồi cố gắn, hắn gần kề chỉ đào ra được một tí mảnh vụn kim
loại mà thôi.
"Đây là kim loại cấp Chí Tôn sao?"
Diệp Trần kinh hỉ vô cùng.
Kim loại cấp Chí Tôn là nguyên liệu tốt nhất dùng để luyện chế ra các loại vũ
khí Chí Tôn, cũng chỉ có kim loại cấp Chí Tôn thì Diệp Trần mới không thể dùng tay
không phá hỏng hết được.
Đương nhiên, đây là Diệp Trần không sử dụng đến Thiên kiếm, cũng không thi triển
võ học, bằng không, nếu vẻn vẹn là Chí Tôn kim loại thì không thể ngăn cản được
Diệp Trần, trừ phi nó đã được rèn đúc thành Chí Tôn vũ khí rồi.
"Đúng rồi, quyển kinh thư nói về Chí Tôn tài liệu lần trước ta vẫn chưa
xem qua, thử tìm xem trong đó có về loại kim loại này hay không."
Trữ Vật Linh Giới lóe lên ánh sáng âm u, trên tay Diệp Trần lập tức có một quyển
sách bảy màu. Khi quyển sách được mở ra, mỗi một trang đều có một hình chiếu, trên
đó giới thiệu về màu sắc và hình dáng mỗi một loại nguyên liệu khác nhau, mức độ
cứng rắn, hiệu quả … và đủ loại tin tức khác. Rất nhanh, Diệp Trần đã tìm được tin
tức hữu dụng.
"Úy Lam Tinh Thiết, Tam cấp Chí Tôn kim loại, có màu sắc xanh thẳm, độ cứng
rắn đủ để ngăn cản công kích của Siêu cấp Chí Tôn, có thể dùng để làm nguyên
liệu chủ lực để chế tạo ra vũ khí Tam cấp Chí Tôn, cũng có thể dùng với tư
cách là nguyên liệu phụ để chế tạo ra Tứ cấp Chí Tôn vũ khí..."
Vũ khí Chí Tôn được phân chia làm
năm cấp, từ thấp đến cao là Nhất cấp, Nhị cấp,
..., Ngũ cấp.
Hoàng Thần Kiếm mà Diệp Trần sử dụng trước đây chính là Nhị cấp Chí Tôn Bảo kiếm.
Đồng dạng như vậy, nguyên liệu Chí Tôn cũng được phân chia thành năm cấp.
Bất kể là trong Nhân tộc liên minh hay là Ma tộc liên minh thì vũ khí Tam cấp
Chí Tôn rải rác không có mấy cái, Tứ cấp Chí Tôn vũ khí thì cơ hồ là không có chứ
đừng nói chi là vũ khí Ngũ cấp Chí Tôn rồi. Phải biết rằng Tứ cấp Chí Tôn vũ
khí là dành cho Truyền Kỳ Chí Tôn sử dụng, Ngũ cấp Chí Tôn vũ khí là dành cho Bán
Thần sử dụng. Về phần Thánh khí thì chính là vũ khí Chí Tôn được gắn Thần Thạch
vào, nhưng không phải thanh vũ khí Chí Tôn nào cũng đều có thể dung nhập Thần
Thạch, mà để dung nhập được Thần Thạch thì yêu cầu tối thiểu là thanh vũ khí Chí
Tôn đó phải đạt tới Tam cấp hoặc là cao hơn. Còn từ Tam cấp trở xuống thì một
khi dung nhập Thần Thạch sẽ trực tiếp bị hỏng mất, nói một cách đơn giản thì vũ
khí Chí Tôn có đẳng cấp càng cao thì khi dung nhập Thần Thạch sẽ có xác xuất
thành công càng cao.
Ví dụ như Thiên kiếm của Diệp Trần, trước khi chưa trở thành Thánh khí thì đẳng
cấp thấp nhất của nó phải là vũ khí Tam cấp Chí Tôn, có khả năng là Tứ cấp hoặc
là Ngũ cấp, đương nhiên, khả năng là Ngũ cấp thì tương đối thấp.
"Thu vào đây cho ta!"
Phong ấn chặt Úy Lam Tinh Thiết, Diệp Trần trực tiếp bắt nó thu vào trong không
gian Ngũ Hành, về phần Trữ Vật Linh Giới thì không gian bên trong nó không thể
to lớn như vậy.
Bất tri bất giác, Diệp Trần đã đi tới cùng phụ cận của một tòa đại lục.
Cái tòa đại lục này lơ lửng trong tinh không, đường kính của nó lớn đến mấy
trăm ức dặm, cỗ Man Hoang khí tức khủng bố xung quanh đúng là từ cái tòa đại lục
này phát ra. Diệp Trần đã dùng U Minh Thánh Nhãn để xem thấu toàn bộ đại lục,
chỉ là rất nhanh sau đó hắn đã phát hiện ra, cái tòa đại lục này đã bị một lực
lượng thần bí nào đó bao phủ, mặc dù có thể xem thấu không gian vô tận nhưng U
Minh Thánh Nhãn chỉ có thể quan sát được vài nghìn dặm quanh đại lục, Linh Hồn
Lực lại càng không chịu nổi, chỉ có thể phóng xạ ra ngoài chừng vài dặm mà thôi.
"Có nên đi vào hay không đây?"
Diệp Trần có thể cảm giác được, cái tòa đại lục này rất nguy hiểm, càng nguy hiểm
hơn vô số lần so với Chí Tôn Bí Cảnh, những thứ bí ẩn, từ trước đến nay đều ẩn
chứa quá nhiều nguy hiểm.
"Có lẽ là kỳ ngộ!"
Do dự trong chốc lát, Diệp Trần bay về phía đại lục.
Ngay một sát na đáp chân xuống đại lục kia, Diệp Trần cảm nhận được mình đã bị
một loại quy tắc nào đó trói buộc, làm cho tốc độ của hắn đại giảm, phạm vi khuếch
tan linh hồn lực bị giảm mạnh, ngay cả lực phá hoại hắn của hắn cũng bị giảm
trên một diện rộng. Tóm lại, tại trên phiến đại lục này, Diệp Trần cảm giác
mình bị yếu đi rất nhiều, ngay cả Bất Hủ kiếm thể cũng đều suy nhược đi không
ít, tổng hợp thực lực đoán chừng cũng không bằng nổi một Chí Tôn bình thường, chỉ
còn ở tầm một Chuẩn Tôn hay cao lắm là một Chí Tôn bình thường mà thôi.
Lực lượng quy tắc ở đây có thể vượt qua hết thảy mọi thứ, trừ phi ngươi có
thể vượt qua được quy tắc.
"Không tốt rồi!"
Diệp Trần phát hiện ra mình không cách nào có thể chạy ra khỏi đại lục, bay
càng cao thì áp lực càng lớn, căn bản chạy không thoát trói buộc của đại lục,
thật giống như người bình thường không cách nào thoát ly khỏi tinh cầu vậy, đây
là bởi vì bọn họ không cách nào thoát khỏi trói buộc của tinh cầu.
Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy!
Thời điểm lúc này mà có hối hận thì cũng vô dụng rồi, huống chi Diệp Trần cũng
không lấy làm hối hận, việc thám hiểm vốn đã tồn tại phong hiểm rồi, nếu không
có sự tình phong hiểm thì đại biểu cho thu hoạch mình đạt được cũng không nhiều.
Phi hành một cách chậm chạp, Diệp Trần hướng về chỗ sâu trong đại lục tiến lên.
Không biết đã bay suốt bao nhiêu ngày, Diệp Trần thông qua U Minh Thánh Nhãn đã
thấy được một cái thôn trang nhỏ, trong thôn trang, chỉ có hơn trăm gia đình.