Nàng
Loáng cái lại năm ngày trôi qua.
Ngày hôm đó, một nhóm người từ trong dãy núi ở ngoài thôn trở về.
"Đội thợ săn trở lại rồi!"
"Ôi, lại có thịt ăn nữa rồi."
Đám con nít vui mừng lao ra làng.
Mỗi một thôn đều sẽ có một đội thợ săn, nhiệm vụ của đội thợ săn là vào sâu trong
núi để săn bắt hung thú, những thôn làng cỡ lớn thường có hai đội thợ săn trở
lên, Đại Phong thôn chỉ có hơn trăm gia đình, mà có lực chiến đấu bất quá chỉ
có mấy chục người, tất nhiên chỉ có một đội thợ săn mà thôi. Cho nên mỗi lần đội
thợ săn đi săn thì tất cả mọi người đều tha thiết mong chờ họ trở về, có đôi
khi là nửa tháng, có đôi khi là một tháng, cũng có lúc là hai tháng cũng không
phải là chuyện không hề có, trong khoảng thời gian này chính là thời gian đau
khổ nhất của mọi người.
Thủ lĩnh của đội thợ săn là Phong Đại Xuyên, có thân thể cao lớn, thô bạo lẫm
liệt, cũng là một chí tôn giống như Phong Liệt. Đại Phong thôn tổng cộng có ba chí
tôn, một người là trưởng thôn đương nhiệm, một người là lão thôn trưởng, một người
còn lại chính là thủ lĩnh đội thợ săn.
Tại phía sau Phong Đại Xuyên là một con chó săn màu đen, đây là loại khuyển hung
thú cấp chí tôn — Hắc Phong Phách Khuyển, luận về mức độ trân quý thì thấp hơn một
chút so với Tinh Không Hùng Khuyển nhưng lại cực kỳ hung mãnh.
Phong Liệt mang theo thôn dân đi ra ngoài đón, nhìn đội ngũ thợ săn, không ít
người hỏi: "Lần này hẳn là rất thuận lợi rồi, nhanh như vậy mà họ đã trở
lại."
Đội thợ săn đã đi ra ngoài từ nửa tháng trước.
Phong Đại Xuyên vỗ ngực, cười nói: "Vận khí không tệ, không chết một người
nào cả, có Phong Đại Xuyên ta thì còn sợ gì nữa chứ."
"Không chết là tốt rồi, còn thu hoạch như thế nào?" Ngoại trừ thương
vong của các thợ săn, Phong Liệt quan tâm nhất chính là thu hoạch, nếu thu
hoạch thiếu thì phải thắt lưng buộc bụng mà sống, còn nếu thu hoạch được nhiều
thì liền có thể duy trì một thời gian rất dài, không cần lo lắng không có thịt để
ăn.
"Ta đã nói rồi, vận khí không tệ, xem nè."
Trữ vật linh giới trên tay Phong Đại Xuyên lóe lên u quang, thi thể từng con
hung thú xuất hiện ở trên đường, khí tức phát ra từ thi thể những con hung thú
này, từ Sinh Tử Cảnh sơ kỳ đến Sinh Tử Cảnh Bát trọng thiên cũng đều có, tổng
cộng là năm mươi tám con. Hoang Thần Đại Lục cùng ngoại giới không giống nhau,
thể hình của người dân nơi đây đều rất nhỏ, tỷ như thân thể Diệp Trần chỉ có
thể duy trì dáng vẻ một thước tám chứ không cách nào đạt đến năm trượng được. Ngay
cả Tinh Không Hùng Khuyển cùng Hắc Phong Phách Khuyển cũng chỉ cao khoảng một
thước rưỡi, cho nên thi thể của năm mươi tám con hung thú này, cái to nhất chỉ
dài mười mấy mét, là một con mãng xà, nhỏ nhất thì bằng con lợn rừng bình
thường.
"Tốt quá, nhiều thi thể hung thú như vậy gần như đủ để ăn trong một tháng
rồi."
Tu vi càng là cường đại thì ăn càng nhiều thịt, như chí tôn, một bữa cơm của họ
liền có thể ăn một lượng lớn thịt, hơn nữa phải là hung thú Sinh Tử Cảnh Thất
trọng hoặc là trên thất trọng, còn từ chí tôn trở xuống thì một trăm hoàng giả
cũng không sánh bằng một chí tôn.
Là thành viên của Đại Phong thôn, Diệp Trần được phân phát cho một ít thịt để
làm thức ăn, bất quá hắn không muốn nhận bởi trong Ngũ hành không gian đã có quá
nhiều hung thú, mà toàn bộ lại là hoàng cấp hung thú, đủ để Diệp Trần ăn trong
hơn mấy trăm năm. Đương nhiên, hắn không có nghĩa vụ phải đem hung thú của
mình hiến cho Đại Phong thôn, bởi thứ nhất, hắn không nợ Đại Phong thôn, thứ
hai, hắn nhìn ra được tại Hoang Thần Đại Lục này, muốn sinh sống được thì căn
bản là phải có thịt để ăn, Ngũ hành không gian mặc dù chứa nhiều hung thú,
nhưng hắn sẽ không dâng ra, nhưng nếu tình cờ phân ra một ít thì ngược lại là
không đáng kể.
"Phong Na, nhà các ngươi từ đâu mà có Tam Tâm Ác Ngư chứ, có Tam Tâm Ác
Ngư thì vì sao lại không cống hiến ra hả?."
Trong thôn, bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát ầm ĩ, là tiếng quát của Phong
Đại Xuyên.
Ngay sau đó là tiếng khóc của Phong Na.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Diệp Trần nghe tiếng ầm ĩ, liền bước qua.
"Diệp Trần đại ca." Nhìn thấy Diệp Trần, Phong Na ủy khuất nói.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy a?." Diệp Trần hỏi.
Phong Na khóc nghẹn nói rõ, nguyên lai, lần trước Diệp Trần đã cho Phong Na một
con Tam Tâm Ác Ngư, Phong Na đã ăn một phần, số còn sót lại đã mang về cho cha
mẹ của mình ăn. Mấy ngày kế tiếp, Phong Na đều không ăn một chút thịt nào, chỉ là
nàng không cảm giác đói bụng chút nào, cả người tràn ngập tinh lực nên mới nhất
thời biết được, loại thịt mà Diệp Trần cho nàng ăn không phải là thịt hung thú
bình thường. Đương nhiên, nàng cũng không nghĩ đó là hoàng cấp hung thú, thêm
nữa xuất phát từ tâm tính của một đứa trẻ, Phong Na lén lút đem một ít thịt Tam
Tâm Ác Ngư cho vài đứa trẻ khác trong thôn
ăn, trong đó có con gái của Phong
Đại Xuyên. Sau khi Phong Đại Xuyên biết được việc này đã đem binh đến vấn tội,
phải biết rằng, tại trong thôn, chỉ có chí tôn mới có thể được ăn thịt hoàng
cấp hung thú, những người khác là không có tư cách ăn, đây cũng không phải là bá
quyền, bởi vì chí tôn muốn duy trì sức mạnh thì nhất định phải ăn thịt của hung
thú cao cấp, còn những người khác thì không được tàng trữ riêng.
Sau khi biết ngọn nguồn câu chuyện, Diệp Trần đối với Phong Đại Xuyên nói:
"Tam Tâm Ác Ngư là ta cho nó, chuyện này mong ngài bỏ qua." Diệp Trần
cũng sẽ không bởi vì việc này mà gây ác cảm với quy củ Đại Phong thôn, bất quá thái
độ mà Phong Đại Xuyên đối đãi với Phong Na đã để cho hắn có điểm không thích.
Cha mẹ Phong Na chỉ là Sinh Tử Cảnh vương giả bình thường, khi bị Phong Đại
Xuyên quát hỏi thì đã run sợ tan tác, bọn họ thực sự cũng không biết đây là Tam
Tâm Ác Ngư, là hoàng cấp hung thú.
"Người ngoại giới kia, đây là quy củ của Đại Phong thôn chúng ta, không ai
được làm trái cả." Phong Đại Xuyên nhíu mày, đối với người của ngoại giới,
hắn vẫn tương đối kiêng kỵ.
"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Diệp Trần hỏi.
"Dựa theo quy củ Đại Phong thôn, người vi phạm sẽ bị nhốt vào phòng tối
trong một tháng, người đâu, đưa cả nhà hắn đi." Phong Đại Xuyên vung tay
lên, hạ lệnh.
"Khoan đã." Diệp Trần sắc mặt có điểm âm trầm, "Chuyện này là ta
sai, nếu như ta biết quy củ của Đại Phong thôn thì đã không cho nó Tam Tâm Ác
Ngư rồi, mong ngài niệm tình nàng tái phạm lần đầu mà la mắng một thoáng là
được rồi, hà tất phải căng thẳng như thế chứ." Diệp Trần không muốn phá vỡ
quy củ của Đại Phong thôn, quy củ là không được vi phạm, đạo lý này hắn hiểu rõ.
"Không được."
Phong Đại Xuyên bình thường quen thói bá đạo tại Đại Phong thôn rồi, nói chuyện
làm việc đều như sấm rền gió cuốn, không cho người khác có cơ hội cãi lời, cả
thôn cũng chỉ có Phong Liệt cùng lão thôn trưởng là có thể cùng hắn nói một
chút.
"Ngươi đừng quá đáng như vậy a."
Diệp Trần lạnh nhạt nói.
"Người ngoại giới, ngươi tuy rằng đã gia nhập Đại Phong thôn, nhưng ngươi
nhất định phải rõ ràng, làm thành viên của Đại Phong thôn thì không được cãi
lời và mệnh lệnh của trưởng thôn cùng thủ lĩnh đội thợ săn, ngươi dám trái lệnh
à."
Người ở ngoại giới dù sao cũng là một truyền thuyết, ngay cả Phong Đại Xuyên cũng
là lần đầu tiên nhìn thấy người ở ngoại giới. Hoang Thần Đại Lục quảng đại vô
cùng, cho dù có người ngoại giới đến thì cũng chỉ có mấy người như vậy mà thôi,
Đại Phong thôn làm sao có cơ hội nhìn thấy. Cho nên, hắn tuy rằng kiêng kỵ người
của ngoại giới nhưng cũng không sợ sệt họ, đặc biệt là lúc khiêu chiến vì uy
tín của mình.
"Ta nhớ được bên trong lời tuyên thệ, chỉ có “không cho phép đánh giết người
dân trong thôn Đại Phong” chứ không nói là không cho phép cãi lời."
Nếu như có chuyện “không cho phép cãi lời” thì Diệp Trần sẽ không nói tuyên thệ,
hắn không phải kẻ ngu.
"Diệp Trần đại ca, là lỗi của ta, ca không cần lo đâu."
Lúc này, Phong Na bỗng nhiên nói.
Diệp Trần lắc đầu một cái, "Ta làm việc không thẹn với lương tâm, hôm nay
ai dám mang nàng đi thì chớ có trách ta giở mặt."
"Ngươi dám!"
Phong Đại Xuyên âm thanh trầm thấp.
Hống!
Hắc Phong Phách Khuyển bên cạnh Phong Đại Xuyên bỗng nhiên nhảy lên, đánh về
phía Diệp Trần.
A!
Không ít người kêu lên sợ hãi.
Hắc Phong Phách Khuyển cường đại thế nào thì bọn họ đã rõ như ban ngày, đây
cũng là hung thú cấp chí tôn, tính cách hung mãnh tàn bạo, những chí tôn tầm
thường mà đụng tới Hắc Phong Phách Khuyển cũng đều muốn đi đường vòng để tránh
nó.
Ô ô ô...
Nhưng là ngay sau đó, mọi người trợn mắt kinh ngạc, Hắc Phong Phách Khuyển cường
đại như thế nhưng đã bị Diệp Trần nắm miệng chỉ bằng một tay, giơ lên cao, bốn
chân của nó giẫy giụa liên hồi, nhìn qua như một con chó con vậy, trông vô cùng
đáng thương.