Mỹ nữ xinh đẹp nói:
- Nhị sư huynh Tử Dương Tông ta - Âu Dương Minh sư huynh cũng sẽ đến.
- Ồ, Âu Dương Minh cũng đến.
Sắc mặt Đường Mãn Lâu hơi biến, Âu Dương Minh với biệt danh "Tiểu thần thoái" cũng như hắn, cùng là bát kiệt chi nhất, nhưng đối phương là thủ lĩnh bát kiệt, thực lực khó đoán, được liệt vào bậc thứ hai Thanh niên Thiên Phong Quốc.
- Không sai, ngoài ra, Bắc Tuyết Sơn Trang "Bắc Tuyết khoái đao" Lâm Kì cũng sẽ tới, nghe nói là vì một thanh bảo đao.
Đường Mãn Lâu không còn khí thế như trước kia nữa, so với hai người mà đối phương vừa nói, hắn chẳng là gì.
Một lúc sau, chưởng quầy tuổi độ sáu mươi vội vàng chạy đến.
- Không phải Đường gia đây sao? Cơn gió nào đưa ngài đến đây.
Đường Mãn Lâu không nhịn được nói:
- Vưu chưởng quầy, mau sửa soạn cho ta một gian phòng bao, tiền không thành vấn đề, đừng nói với ta là không có nhé.
- Cái này đơn giản, cứ giao cho ta.
- Vậy xử lý đi.
Kéo tiểu nhị sang một bên, chưởng quầy thì thầm nói:
- Lý Lâm, mười sáu gian phòng bao có những ai, nói cho ta nghe.
Tiểu nhị cúi đầu khom lưng, cực kì thuần thục nói:
- Nhật tự số một là Thành chủ lão gia đại công tử, Nhật tự số hai là Lạc gia gia chủ, Nhật tự số ba...
- Ngươi có biết nghĩ không vậy, ai bảo ngươi báo tên phòng bao Nhật tự, họ đều là đại nhân vật, không động vào được, báo từ phòng bao Tinh tự đi.
Chưởng quầy đánh vào đầu tiểu nhị, quát nói.
- Vâng, vâng!
Tiểu nhị lau lau mồ hôi,
- Tinh tự số một là một người trung niên, võ công rất cao, có lẽ là Bão Nguyên Cảnh cao thủ, Tinh tự số hai là... Thần tự số bốn là hai thiếu niên, nghe nói họ đến tham gia hội đấu giá.
Chưởng quầy trầm ngâm không nói, xem ra, mỗi người đều có thân phận đặc biệt, nhưng Đông Lai tửu lầu mở ở Vong Ưu Thành, đương nhiên phải thỏa mãn đại nhân vật địa phương trước, hai thiếu niên ở Thần tự số bốn cho dù là con em của gia tộc nào, cũng không ảnh hưởng đến kinh doanh của họ, huống hồ còn có Đường Mãn Lâu Đường gia chống lưng.
- Mời vị khách của Thần tự số bốn ra, bảo họ đến tửu lầu cách đây mấy con phố, về phần thức ăn họ dùng coi như miễn phí.
Nhấc lên nhấc xuống, chưởng quầy hạ lệnh.
Tiểu nhị có chút do dự,
- Nhưng...
- Nhưng cái gì, mau đi, không lẽ ngươi muốn ta đuổi việc ngươi, nên nhớ, người muốn trở thành tiểu nhị của Tây Lai đại tửu lầu này rất nhiều, còn đang xếp hàng kia kìa?
- Ta đi, ta đi, ngài đừng đuổi việc ta.
Tiểu nhị chạy thẳng đến phòng bao Thần tự số bốn.
Đẩy cửa phòng, tiểu nhị xoa xoa tay, khép nép nói:
- Nhị vị thiếu gia, hi vọng hai người nhường phòng bao cho một vị khách bên ngoài, về phần đồ ăn đã dùng lúc nãy coi như miễn phí cho hai người.
Ngô Tông Minh đang ăn cá, nghe vậy trợn mắt:
- Chúng ta thì không phải khách à? Về phần đồ ăn đã dùng lúc nãy coi như miễn phí, ha ha, thật quá nực cười, Diệp Trần, chúng ta không đủ tiền trả à?
Diệp Trần cười lạnh,
- Vong Ưu Thành tửu lầu nhiều như vậy, họ sẽ tìm được chỗ khác thôi.
- Chưởng quầy nói, bảo hai người...
Tiểu nhị biết mình vừa nói hớ, vội vàng bịt mồm.
- Chưởng quầy?
Diệp Trần nhướng mày, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía.
Bị dọa bởi ánh mắt Diệp Trần, tiểu nhị ấp úng nói không nên lời, trong lòng sớm đã thầm rủa xả tên Đường Mãn Lâu ngoài kia, sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc này, để lão tử khó xử, không biết làm gì. Tây Lai đại tửu lầu tiền lương phong hậu, không thể bị đuổi việc được.
Ngoài phòng bao.
Đường Mãn Lâu đợi lâu quá, quát lớn:
- Chưởng quầy, vẫn chưa được sao?
- Nhanh thôi, để ta đi xem sao.
Hấp tấp đi đến phòng bao Thần tự số bốn, chưởng quầy ra lệnh nói:
- Nhị vị thiếu gia, thực sự xin lỗi, gian phòng này sớm có người đặt, hai người hay là đi sang tửu lầu khác!
Ba!
Đôi đũa bị Ngô Tông Minh nện mạnh lên bàn,
- Bắt nạt chúng ta là người từ nơi khác đến hả, hôm nay ta cứ ở đây, ai dám đuổi bọn ta đi.
Chưởng quầy cứng rắn,
- Ta khuyên các ngươi nên đi chỗ khác, vị ngoài kia không động vào được
đâu.
- Cái gì mà không động vào được, gọi hắn vào đây cho ta xem nào.
- Cái này, hai người các vị vẫn là nên đi thôi!
Đến nước này, chưởng quầy cũng không hi vọng bình an vô sự, đành phải đắc tội một bên.
- Ngươi dám!
Ngô Tông Minh gào thét.
Lúc này, cửa phòng mộ lần nửa lại mở ra, Đường Mãn Lâu và mỹ nữ xinh đẹp đi vào, họ đã không thể đợi thêm được nữa, chuẩn bị đích thân đuổi người.
Đường Mãn Lâu liếc nhìn hai người, thấy họ một là Ngưng Chân Cảnh sơ kì, một là Ngưng Chân Cảnh trung kì, khó chịu nói:
- Nhị vị! Mời! Đừng tự chuốc nhục vào thân.
Diệp Trần cũng quan sát đối phương,
- Ngươi vẫn chưa có bản lĩnh đó!
Đường Mãn Lâu mỉa mai nói:
- Nói khoác không biết ngượng, Vong Ưu Thành không phải nơi khác, đừng tưởng xưng bá xưng vương trong phạm vị nhà mình, rồi có thể đến đây làm càn, Đường Mãn Lâu ta chỉ nói thế này, mặc kệ các ngươi là long là hổ, đều phải nằm im cho ta, nếu không đừng nói ta không nhắc các ngươi.
- Ồ, Đường Mãn Lâu, ta còn chưa nghe qua cái tên này, để ta xem ngươi bắt ta nằm im thế nào.
Đứng dậy, Diệp Trần gườm gườm nhìn đối phương, không có ý định tranh cãi nhiều.
Mỹ nữ xinh đẹp lắc lắc đầu, người này quá ngạo khí, nhìn bộ dạng có vẻ ở nhà rất được cưng chiều, chỉ có điều đối đầu với Đường Mãn Lâu thì có khác gì tự tìm rắc rối.
Chưởng quầy thấy tình thế không ổn, mấy người này nếu như đánh nhau thì khác gì hủy chiêu bài Tây Lai đại tửu lầu, vội vàng quay sang Diệp Trần nói:
- Vị thiếu gia này, Đường Mãn Lâu Đường gia là bát kiệt chi nhất của Vong Ưu Thành ta, Đường gia cũng là gia tộc số một số hai của Vong Ưu Thành, không phải thứ ngươi có thể đụng vào, nghe lời ta, lập tức rời đi, nếu không bị thương là nhẹ, mất mặt là lớn, không đáng.
Ngô Tông minh bật cười ha hả.
Đường Mãn Lâu sớm đã vận khởi chân khí, lạnh giọng nói:
- Ngươi cười cái gì?
- Đọ gia thế với Diệp Trần, thật không biết sống chết, Ngô gia ta còn không dám đọ với gia tộc Diệp Trần, dựa vào Đường gia ngươi.
Chưởng quầy thấy có chút không đúng:
- Không biết vị gia này là thiếu gia nhà nào.
Ngô Tông Minh lớn tiếng nói:
- Nghe rõ đây, bạn ta là con trai gia chủ một trong bát đại gia tộc Diệp gia, bản thân cũng là thiên tài Lưu Vân Tông, ở Thiên Phong Quốc này là nhân vật số một, một Đường gia nhỏ bé, không đáng nhắc đến.
Vị thiếu gia này là con trai gia chủ Diệp gia!
Chưởng quầy đầu óc choáng váng, lần này đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, Diệp gia thân là một trong bát đại gia tộc, ở Vong Ưu Thành cũng có cứ điểm, thế lực cực đại, không phải thứ Tây Lai đại tửu lầu có thể động vào, không ngờ trời đất đưa đẩy thế nào, hắn lại mở miệng đuổi đối phương đi, đây không phải là muốn chết sao? Nếu như để người nhà Diệp gia nghe được thông tin này, khẳng định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dù sao với tư cách là một trong những thế lực lớn, thể diện là quan trọng nhất, bị người ta đánh vào mặt, khác gì sờ mông hổ dữ.
Nhất thời, trong lòng chưởng quầy run sợ, không dám nói lời nào.