Kiếm Đạo Độc Tôn

Một Quyền Đánh Lui


trước sau

Đường Mãn Lâu và mỹ nữ xinh đẹp kinh ngạc không kém, bát đại gia tộc mặc dù không bằng ngũ đại tông môn, nhưng tầm ảnh hưởng ở Thiên Phong Quốc không phải gia tộc bọn chúng có thể bì được, về phần sư môn ngược lại ý nghĩa không lớn, thời gian này, chỉ cần có chút thiên phú đều có thể gia nhập tông môn, ai cũng đừng mong dựa vào sức mạnh sư môn hù dọa đối phương, trừ phi ngươi là con của chưởng môn tông chủ.

Mỹ nữ xinh đẹp trầm mặc không nói, tựa như chuyện không liên can đến mình.

- Ha ha, một trong bát đại gia tộc đúng là cường đại thật, nhưng, các ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh đó, dựa vào sức mạnh gia tộc uy phong bên ngoài, mất đi gia tộc bảo vệ, cái gì cũng không phải.

Đường Mãn Lâu trấn định lại, không muốn mất mặt trước Vưu chưởng quầy và mỹ nữ xinh đẹp, thản nhiên nói.

Ngô Tông Minh khinh bỉ nói:

- Ngươi cũng không phải dựa vào Đường gia sao, ta thấy, không có Đường gia đứng sau chống lưng, một trong bát kiệt Vong Ưu Thành khẳng định không có phần ngươi.

- Ngươi. Muốn chết.

Đường Mãn Lâu mắt bắn ra tinh quang.

Chậm rãi đi đến trước mặt Ngô Tông Minh, Diệp Trần trừng mắt, nói:

- Nói miệng thì vô dụng, chúng ta cùng đọ một quyền, ai lùi một bước, lập tức cút khỏi phòng bao Thần tự số bốn, thế nào.

- Thật chứ.

Nghe vậy, Đường Mãn Lâu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lộ vẻ tươi tắn, vốn dĩ hắn có chút cưỡi hổ khó xuống, tiến không được mà lùi cũng không xong, ai ngờ đối phương còn cuồng ngạo hơn tưởng tượng, dám cùng một Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì đọ quyền, thật đúng là tự chuốc rắc rối, phải biết hắn mặc dù không phải Đệ tử Phỉ Thúy Cốc hạch tâm, nhưng trong đệ tử nội môn cũng là nhân vật có số má, đâu sợ một Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì.

- Thật!

Diệp Trần chưa từng giao thủ với một Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì, lần này vừa hay xác minh thực lực bản thân đạt đến trình độ nào, về phần thua, hắn chưa từng nghĩ qua, lúc còn ở Ngưng Chân Cảnh sơ kì hắn đã một quyền đánh bại Ngưng Chân Cảnh trung kì đỉnh phong Vương Côn Dương, sau khi đạt đến Ngưng Chân Cảnh trung kì thực lực không chỉ tăng lên một chút, cho dù đối phương là đệ tử hạch tâm chính hiệu, một quyền hôm nay cũng khó tránh.

Đường Mãn Lâu quay sang nói với mỹ nữ xinh đẹp:

- Vừa hay, Vưu chưởng quầy, Lý Linh, hai người có thể làm chứng cho ta, ta sợ có người không giữ lời.

Vưu chưởng quầy nhìn Diệp Trần cười cười, chưa nói nhận lời hay không.

- Được.

Mỹ nữ xinh đẹp tên Lý Linh gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng rõ ràng không đánh giá cao Diệp Trần, chỉ là đối phương quá mù quáng, không nhìn rõ sự thật.

- Đừng phí lời, bắt đầu đi!

Diệp Trần không dám khinh thường, Tôi Ngọc Cường Thân Quyết thôi động đến đỉnh phong, bề mặt ánh lên một tầng ngọc chất sáng bóng, đến y phục cũng phủ một tầng, tóc mang theo chất cảm mãnh liệt, từng sợi óng ánh.

Ngô Tông Minh Vưu chưởng quầy và Lý Linh lùi vào một góc, nhường không gian cho hai người.

- Tốt, hôm nay cho ngươi biết thực lực của Đường Mãn Lâu ta.

Cứ mỗi một chữ, khí thế của Đường Mãn Lâu lại cao lên một phân, đến cuối cùng, lưu ly chân khí như hảo diễm từ trong thân thể bạo phát, phóng thẳng lên trời, những vật trang trí treo bốn xung quanh tường bị thổi tán loạn.

Lý Linh mắt hơi nheo, Đường Mãn Lâu này quả nhiên không thể coi thường, trong vòng một năm thời gian đã luyện Phỉ Thúy Cốc Lưu ly quyết đến đệ thất trọng cảnh giới cao nhất, làm đến trình độ chân khí như hỏa, xem ra, trận đối chiến này không cần phải lo lắng.

Xuy xuy xuy xuy...

Bên này Đường Mãn Lâu tạo ra động tĩnh cường đại, bên kia Diệp Trần không hề thua kém, toàn thân phun phát ra khí lưu sắc như kim, khiến sàn nhà
và bàn ghế xung quanh bị đâm ra những lỗ nhỏ chằng chịt, không chỉ có vậy, khí lưu sắc bén còn tổ hợp thành từng đường khí kiếm, ẩn tàng trong hư không.

- Thuần Quân Chân Khí đệ thất trọng.

Lý Linh trong lòng kinh hô, thân là Đệ tử nội môn Tử Dương Tông, nàng đương nhiên đã từng giao thủ với không ít Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông, từng gặp qua mấy người tu luyện Thuần Quân Chân Khí, nhưng họ chỉ tu luyện đế đệ lục trọng đỉnh phong, không ai đạt đến đệ thất trọng, nghe nói, Thuần Quân Chân Khí trong Lưu Vân Tông nhân cấp đỉnh giai công pháp thuộc công pháp tu luyện khó nhất, không có cái thứ hai.

Người này cho hắn thời gian, nhất định trở thành đệ tử hạch tâm!

Lý Linh vẫn chưa đánh giá cao Diệp Trần, chỉ là hơn trước một chút.

- Hắc hắc, cho dù tu luyện công pháp đến đệ thất trọng cũng vô dụng, khoảng cách giữa Ngưng Chân Cảnh hậu kì và Ngưng Chân Cảnh trung kì không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.

Đường Mãn Lâu không hề tỏ ra lo lắng, tay phải từ từ nắm chặt, phát ra những tiếng kêu răng rắc, tựa như bàn tay không phải xương máu mà là một miếng lưu ly phỉ thúy đang ma sát với nhau, thu thành một khối.

- Đại toái ngọc quyền!

Bạch quang sáng chói phóng ra khỏi nắm đấm, Đường Mãn Lâu một quyền chính diện đánh ra.

Ầm!

Một quyền này vẫn chưa hoàn toàn đánh ra, cả Tây Lai đại tửu lầu đã có chút lắc lư, những thực khách đang ăn cơm mặt lộ vẻ nghi hoặc, không biết phát sinh chuyện gì!

Bên trong phòng bao Thần tự số bốn, không khí nứt vỡ từng khối, tự như kim ngọc giải thể.

Diệp Trần bỏ qua không khí biến hóa, đứng im tại chỗ, có khí mang hộ thể trên người, chút động tĩnh này căn bản không ảnh hưởng đến hắn.

- Hổ bào long quyền!

Thấy nắm đấm đã gần chạm vào cơ thể, Diệp Trần không thể thờ ơ được nữa, một bước tiến lên, tay phải đột nhiên bộc phát ra lam quang mãnh liệt, mang theo nhiều tiếng hổ gầm xuyên qua không khí, tạo thành một con rồng bằng khí lưu.

Hai nắm đấm chạm vào nhau.

Một khắc sau.

Bao gồm cả Lý Linh, tất cả mọi người mắt không nhìn thấy gì, chỉ còn lại bạch quang và lam quang đan xen làm một, tràn ngập cả căn phòng.

Ầm!

Thanh âm như tiếng sấm rền phát ra, bốn bức tường xung quanh phòng bao nứt toác, sàn nhà vỡ ra vung tung tóe, bàn ghế nát vụn, những tiếng đì đùng vang lên không ngớt, tựa hồ có ai bị đánh lùi, đụng nát những thứ sau lưng.

Sau vài cái chớp mắt, lam quang và bạch quang mới tan đi, đợi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, mọi người đều phải tròn mắt, mặt đầy vẻ khó tin.

- Đường Mãn Lầu bại!

Lý Linh hít ngược một hơi lãnh khí.

Trong căn phòng tan hoang, Diệp Trần bất động như núi, tay áo bên phải có chút tổn hại, ánh mắt không rời đối phương, một bóng người dựa vào vách tường, sức mạnh khổng lồ khiến cho vách tường lõm xuống sụp đổ, máu tươi từ cánh tay và khóe miệng trào ra, sắc mặt tái nhợt.

Người này, không phải Đường Mãn Lâu thì là ai.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện