Sáng sớm gà gáy, con cháu
Triệu gia có thói quen tu luyện tốt đẹp, rất nhiều đứa trẻ đều sẽ rời
giường vào lúc này, ở trên quảng trường hô quát rèn luyện công phu cơ
bản. Đương nhiên, những tiểu tử này đều là Luyện Thể Cảnh, sau khi bước
vào Tụ Linh Cảnh liền với tu luyện linh lực làm chủ.
Luyện Thể kỳ chính là phải làm lượng lớn vận động, gia tốc tiêu hóa thức ăn trong cơ thể, để đạt được chân nguyên lực.
Cho dù cách rất xa nhưng bởi vì không có trận pháp ngăn cách thanh âm,
với nhĩ lực của Chu Hằng tự nhiên là nghe rõ ràng, lập tức mí mắt run
lên, tỉnh lại.
Tê!
Hắn lập tức phát hiện không đúng. Hai tay không ngờ mỗi cái ôm một ngọn
núi vô cùng cao ngất, mềm mại như bông, nhưng khăng khăng lại đầy co
dãn. Hai loại xúc cảm vốn nên là mâu thuẫn không ngờ hoàn mỹ dung hợp
cùng nhau.
Theo bản năng ấn xuống, sóng núi nhộn nhạo, trơn mềm tuyệt diệu!
Không cần cúi đầu, bằng vào kinh nghiệm phong phú của hắn lúc này, Chu
Hằng có thể kết luận trong tay nắm là cái gì. Tuy nhiên hắn vẫn cúi đầu
nhìn thoáng qua, chỉ thấy hai tay của mình không biết khi nào trượt vào
trong áo ngực Ứng Mộng Phạm, mỗi tay nắm một bầu vú to ngạo nhân, bởi vì vừa rồi dùng sức, hai ngọn núi đều bị biến hình nghiêm trọng.
Thật thoải mái!
Chu Hằng trong nháy mắt liền có loại cảm giác đê mê này, thật muốn cả
đời cứ như vậy nắm lấy bầu vú của người đẹp tuyệt trần này không buông
tay. Sau đó hắn lúng túng phát hiện, phía dưới của mình đã sớm nhất trụ
chống trời, chọc vào trong khe núi của Ứng Mộng Phạm, đằng đằng sát khí
muốn xông phá lớp vải mỏng kia công thành hạ trại.
Trong lòng kích động một cái, hắn không khỏi dùng sức lớn hơn, năm ngón tay toàn bộ lún vào trong thịt vú trơn mềm.
- Ô...
Ứng Mộng Phạm bị hắn lực lớn làm tỉnh giấc, mắt đẹp chớp một cái mới mở
ra, ngáp một cái sau đó xoay người lại, vươn hai cánh tay ngọc như ngó
sen quấn trên cổ Chu Hằng:
- Chu, Hằng, ta thích ngươi!
Nàng có vẻ giống trẻ con mới bi bô tập nói, khi gọi tên người có chút
lắp bắp nhưng biểu tình chân thành khiến người không nhịn được từ trong
đáy lòng sinh ra rung động.
Chu Hằng biết, nàng kỳ thật cũng không phải thật sự thích mình mà là
thân thể Huyền Âm bị hơi thở của Kim Dương Thảo Vương hấp dẫn. Cũng
giống như một người xa lạ cầm kẹo đường đi dụ trẻ con, đứa trẻ thích là
kẹo đường người xa lạ cầm mà không phải là người xa lạ.
Nghĩ đến chính mình “Lợi dụng lúc người khó khăn”, ăn hiếp một “đứa trẻ
lớn”, Chu Hằng cũng có chút mặt mũi nóng rần. Nhưng một tuyệt sắc vưu
vật chen vào trong ngực, hai luồng nhô lên ngạo nhân chọc vào lồng ngực, hai quả cầu ngọc đè ép biến hình, tạo thành một rãnh vú thật sâu. Đây
là gợi cảm bậc nào?
Hắn thật sự không muốn đẩy ra!
Kỳ thật muốn cho nàng khôi phục nguyên trạng rất đơn giản, chỉ càn cùng
nàng âm dương hòa hợp, thân thể Huyền Âm khi tự thiêu đốt sẽ phóng ra
năng lực lớn trị liệu hết thảy. Ngay cả Đồng Tâm Kết đều có thể giải
huống chi là mất trí nhớ?
Nhưng nếu làm như vậy, Ứng Mộng Phạm sau khi “Tỉnh” lại sẽ oán giận hắn như thế nào?
Chu Hằng không biết, hơn nữa nhìn nàng bộ dạng ngây thơ, khờ dại hắn
thật sự không đành lòng thương tổn, lừa gạt một con nhóc lên giường. Như vậy cũng quá mức cầm thú!
- Chu, Hằng, ngươi không thích ta sao?
Ứng Mộng Phạm thấy Chu Hằng chậm chạp không có phản ứng, không khỏi có
chút mất hứng nói, môi anh đào như cánh hoa chu lên, kiều diễm ướt át.
- Thích!
Chu Hằng thở dài, kế đó trong ánh mắt hiện lên một tia kiên định.
Hắn là người ích kỷ, nếu đã cùng Ứng Mộng Phạm chung giường chung gối,
như vậy nữ nhân này nhất định cũng chỉ có thể là của hắn! Đương nhiên,
hắn tuyệt đối không phủ nhận là bởi vì Ứng Mộng Phạm tuyệt mỹ vô song,
nếu không đổi là một nàng xấu xí, hắn khẳng định sẽ nhấc lên ném ra
ngoài.
Trước tiên chữa khỏi “chứng mất trí nhớ” của nữ nhân này!
Chu Hằng cố nén mê hoặc vạn ngàn, từ trên giường bò dậy, chọn một bộ
quần áo cho Ứng Mộng Phạm. Cửu Huyền Thí Luyện Tháp có lượng lớn trang
phục nữ tính, đây là từ lúc mấy nàng An Ngọc Mị ở liền đã bắt đầu chuẩn
bị, hiện tại liền có sẵn.
Ứng Mộng Phạm tuy rằng trí lực như đứa trẻ nhưng lòng yêu cái đẹp là
thiên tính của nữ nhân, bất kể là tiểu nha đầu ba tuổi hay là bà lão tám mươi. Nàng tâm tình vui sướng đổi quần áo mới, ở trước gương đồng soi,
bộ dạng rất đỏm dáng.
Chu Hằng không khỏi cười. Nhưng vẻ xinh đẹp của nữ nhân này không người
có thể so sánh, bất kể mặc quần áo gì đều đẹp kinh người, mà đổi một bộ
váy dài màu vàng nhạt, tuy rằng có vẻ hơi chật lại đem đường cong ngạo
nhân toàn thân nàng hoàn toàn lộ ra, gợi cảm vô cùng!
Có vẻ chật chủ yếu là bởi vì đôi vú của nàng thật sự quá lớn, căng chật
quần áo. Đi một bước, đôi thỏ trắng lớn đó lại nhảy một cái, khiến người nước miếng chảy dề.
Vưu vật như vậy hẳn là chỉ để một mình mình thưởng thức!
Chu Hằng đột nhiên sinh ra ýnghĩ như vậy, sau đó liền cả kinh. Hắn sắp biến thành Ứng Thừa Ân thứ hai!
Ứng Mộng Phạm tuyệt sắc quả thật có thể khiến cho bất kỳ một nam nhân
nào nổi lòng độc chiếm mãnh liệt, ngay cả cho người thứ hai nhìn một cái đều không muốn.
Chu Hằng dắt tay nàng đi gặp đi gặp Triệu Khả Hân cùng các nàng Tiêu Họa Thủy.
Khi đại mỹ nhân này vừa xuất hiện, cả căn phòng đều như sáng lên rất
nhiều, bất kể là Triệu Khả Hân cũng tốt, Tiêu Họa Thủy, Phong Liên Tình
cũng được, các nàng ai cũng lộ ra biểu tình kinh diễm, giống như si
ngốc.
Ngay cả nữ nhân nhìn thấy đều là như thế huống chi là nam nhân!
Lúc trước liền có truyền thuyết, sau khi Ứng Mộng Phạm mất tích, có rất
nhiều nam nhân thậm chí “tự tử vì tình”, có thể thấy được mị lực của nữ
nhân này bao lớn!
- Chu Hằng, nàng là ai?
Tiêu Họa Thủy ghen tức hỏi.
Nàng từ trước đến giờ tự phụ tuyệt lệ, sau lại gặp Mai Di Hương, Hàn
Diệc Dao, tuy rằng tự nhận ở dung mạo kém một chút xíu, nhưng phong tình quyến rũ trời sinh của nàng lại đủ để bù lại, bởi vậy lòng tự tin chưa
từng bị suy sụp.
Nhưng mỹ lệ của Ứng Mộng Phạm lại tuyệt đối không phải nhân gian nên có, so với Mai Di Hương, Hàn Diệc Dao rõ ràng cao hơn một khoảng lớn. Ở
trước mặt nàng, Tiêu Họa Thủy lại có loại cảm giác tự thấy xấu hổ.
Vẻ đẹp này tuyệt đối không phải nhân gian nên có!
Ngay cả Tiêu Họa Thủy đều cam bái hạ phong huống chi là mấy nàng khác,
các nàng đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Ứng Mộng Phạm, lòng yêu cái đẹp
người người đều có, các nàng xiết bao muốn có được dung nhan tuyệt sắc
như vậy.
Ứng Mộng Phạm sợ người lạ, bị những ánh mắt này nhìn chằm chằm làm sợ
hãi, không khỏi trốn tới phía sau Chu Hằng, hai bàn tay ngọc kéo góc áo
Chu Hằng, rụt rè lo lắng.
Nhưng nàng cũng không
phải đứa trẻ năm tuổi, ngược lại, nàng diễm quang
chiếu rọi, đẹp thành thục đầy đặn, vưu vật phong tình vạn loạinhư vậy
lại lộ ra bộ dạng ngượng ngùng như thế lập tức tạo thành mê hoặc càng
thêm mãnh liệt. Ngay cả những nữ nhân như Tiêu Họa Thủy đều hai má ửng
đỏ, xuân tình nhộn nhạo.
Móa, nữ nhân này thật là khó được!
Chu Hằng vọi vàng tằng hắng một cái, nói:
- Thân phận của nàng là một bí mật. Ta nói cho các nàng biết, nhưng các nàng tuyệt đối không nên nói cho người khác!
Hắn biểu tình nghiêm túc, lại nói:
- Nàng là Ứng Mộng Phạm!
Phụt!
Các nàng lập tức phun ra đầy bàn.
Cho dù trước giờ chưa từng tới đế đô nhưng nhiều ngày như vậy ai lại không biết đệ nhất mỹ nữ năm đó?
Nhưng đại mỹ nhân kia không phải đã sớm mất tích sao?
Chu Hằng làm sao tốt số như vậy, mất tích mười mấy năm, hắn vừa tới đế đô lại bị hắn tìm được?
- Chuyện là thế này...
Đang ngồi đều là người nhà, Chu Hằng không chút giấu giếm, nói đến mười
ngày trước sau khi đánh lôi đài kết thúc hắn lặng yên tiến vào Ứng gia
vốn định phát một khoản tiền lớn, lại ngoài ý muốn phát hiện chuyện của
Ứng Mộng Phạm.
- Thì ra là thế!
Triệu Khả Hân mặt đầy thương tiếc, đem Ứng Mộng Phạm ôm vào trong lòng:
- Thật là đứa nhỏ đáng thương!
Chu Hằng da mặt co giật, nói đến tuổi Ứng Mộng Phạm ít nhất không nhỏ so với mẹ hắn nhỉ?
Tính thử xem!
Mười mấy năm trước, Triệu Khả Hân vừa mới trưởng thành đại cô nương,
cùng Chu Định Hải lập gia đình sinh ra hắn, mà khi đó Ứng Mộng Phạm đã
sớm diễm danh truyền xa, danh xưng đệ nhất mỹnữ đế đô ăn sâu vào lòng
người!
Khả năng Ứng Mộng Phạm còn lớn hơn mấy tuổi!
Tuy nhiên võ giả sau khi vượt qua Tụ Linh Cảnh, mấy tuổi, mấy chục thậm
chí hơn trăm tuổi chênh lệch đều không tính là gì. Đối với Sơn Hà Cảnh
tuổi thọ cao nhất đạt tới 1600 năm mà nói, 16 năm cũng mới tương đương
một năm của người thường mà thôi.
Ứng Mộng Phạm tuy rằng bề ngoài là một đại mỹ nhân chín muồi, nhưng
trước mắt trí lực nhiều nhất cũng chỉ bốn năm tuổi, xưng nàng là đứa nhỏ ngược lại cũng không có gì.
- Các ngươi cùng nàng ở chung thật tốt, xem xem có thể khiến nàng khôi phục trí nhớ hay không!
Chu Hằng nói. Nếu không phải bất đắc dĩ hắn thật sự không muốn dùng chiêu đó.
***
Ứng Mộng Phạm thật sự quá đẹp, đẹp khiến các nàng Tiêu Họa Thủy đều
không sinh ra lòng ghen tị. Cộng thêm cử động như trẻ nít cũng khiến cho các nàng không coi nàng ta là đối thủ cạnh tranh, ngược lại đối với
nàng ta trân trọng có thừa.
Chỉ là mấy ngày kế tiếp nàng không hề có xu thế khôi phục trí nhớ, vẫn như cũ ngơ ngơ ngác ngác, vô tâm không phế.
- Nàng hẳn là bị kích thích quá lớn, cho nên tâm linh bị khóa, dùng biện pháp như thế để trốn tránh sự thật, cho nên mới như đứa trẻ bốn năm
tuổi. Đây khả năng là năm tháng vui sướng nhất, không buồn lo nhất trong đời nàng!
Nam Cung Nguyệt Dung nói.
Các nàng đều gật đầu. Võ giả khó tránh khỏi bị thương, mỗi người đều có thể xem như một nửa thầy thuốc.
- Muốn để cho nàng khôi phục trí nhớ, cách làm tốt nhất chính là lại để cho nàng gặp phải kích thích rất lớn lần trước!
Lan Phi cũng nói.
- Để ta! Để ta!
Phong Liên Tình hết sức hưng phấn nói.
Chu Hằng nghiêm mặt nói:
- Ngươi không nên xằng bậy!
- Làm gì có!
Phong Liên Tình vỗ ngực cam đoan.
Sự thật chứng minh, nha đầu hoang dã này làm việc không đáng tin giống
như con lừa đen, cái gọi là kích thích lớn của nàng là đột nhiên đem Ứng Mộng Phạm đẩy xuống hồ nước, hố lửa, vách núi cao. Ứng Mộng Phạm dù là
tu vi Sơn Hà Cảnh, nhưng tâm tính lại chỉ bốn năm tuổi, tự nhiên là bị
dọa sợ.
Hiện tại Ứng Mộng Phạm vừanhìn thấy Phong Liên Tình liền kêu to người
xấu, quấn ở bên cạnh Chu Hằng thế nào cũng không chịu rời đi.
Mà lúc này, Ứng Thừa Ân rốt cuộc trở lại.
Chu Hằng lúc ấy cũng không chú ý, chỉ cảm thấy mặt đất rung động chừng
mười mấy phút, thẳng đến hai ngày sau mới biết là Ứng Thừa Ân nổi trận
lôi đình, suýt nữa hủy toàn bộ Ứng gia.
Lúc này sự tình mới truyền ra, hóa ra chỗ ở của Ứng Thừa Ân không ngờ bị người lục soát tung trời.
Toàn bộ đế đô đều ồ lên!
Ứng gia là tồn tại thế nào? Nhưng là có lão tổ Kết Thai Cảnh tọa trấn!
Cho dù Ứng Thừa Ân cơ bản là một mực tiềm tu, nhưng chỉ riêng ba chữ Kết Thai Cảnh cũng đủ để trấn áp vũ trụ càn khôn, bọn đạo chích nào dám mạo phạm?
Hiện tại chẳng những phạm vào, hơn nữa mục tiêu nhắm vào còn là thiên tài Ứng Thừa Ân của Ứng gia!
Đây là khiêu khích tuyệt đối!
Nghe nói ngay cả Ứng Thiên Ân đều bị kinh động, tự mình ban phát ý chỉ, muốn đem hạng đạo chích kia bầm thây vạn đoạn.