Kiếm Động Cửu Thiên

Bạch Phi Vũ


trước sau

Chỉ có mấy người hữu hạn như Chu Hằng mới biết, sở dĩ Ứng Thừa Ân nổi giận lớn như thế, không phải chỉ vì chỗ ở bị phá hủy, mà là vì Ứng Mộng Phạm bị người ta bắt cóc!

Đây là vậy yêu dấu của hắn, bị người ta đánh cắp thì dĩ nhiên phải nổi trận lôi đình rồi!

Còn có một điểm, Ứng Mộng Phạm là chị ruột của Ứng Thừa Ân, giam cầm chị ruột, loại chuyện này lan truyền ra thì mất mặt cỡ nào?

Tuy rằng Ứng Thừa Ân có thực lực hùng mạnh, nhưng cuối cùng còn chưa đạt đến trình độ có thể một tay che trời, không có khả năng ngăn cản mọi người chỉ trích.

Thẳng đến lúc này, Chu Hằng mới hiểu được thì ra Ứng Thừa Ân biến mất nhiều ngày như vậy, là bởi đánh một trận với Triệu Đoạt Thiên!

Tại sao phải đánh, đáp án tự nhiên rất đơn giản, Triệu Đoạt Thiên làm sao chịu để Chu Hằng bị ủy khuất vô ích, tự mình ra tay làm thịt mấy nhân vật trọng yếu của Ứng gia, ép buộc Ứng Thừa Ân đi ra ứng chiến.

Bá khí!

Ai thua ai thắng, không ai biết, nhưng sau khi Triệu Đoạt Thiên trở về liền bắt đầu bế quan, còn cao tầng Triệu gia đều biết, lần sau vị gia chủ đại nhân vô cùng kiệt xuất này đi ra, nói không chừng sẽ là Kết Thai Cảnh!

Tuy rằng thành công chọc cho Ứng Thừa Ân thất thố nổi giận đùng đùng, nhưng Chu Hằng cũng không có chút đắc ý gì.

Đây chỉ là ghê tởm Ứng Thừa Ân một chút mà thôi, căn bản không coi như báo thù! Hắn nhất định phải sớm đột phá Kết Thai Cảnh trước Ứng Thừa Ân một bước, sau đó để cho vị gọi là thiên tài này nếm thử mùi vị bị người cảnh giới cao hơn bức hiếp.

Lại qua vài ngày, Chu Hằng thu được tin xin giúp của Lục Thần Phù.

- Có người bắt chẹt ngươi?

Chu Hằng hỏi.

- Phải, người kia muốn Thần Phù tiếp hắn một đêm, lại bỏ thêm 10 vạn linh thạch trung phẩm mỗi năm, mới cho phép Thần Phù làm kinh doanh ở đế đô!

Lục Thần Phù rất bình tĩnh nói.

- Vậy ngươi trả lời sao?

Chu Hằng tự nhiên càng không cần vội.

- 10 vạn linh thạch trung phẩm là chuyện nhỏ, nhưng Thần Phù là người hầu của Chu công tử, thân thể tự nhiên cũng thuộc về Chu công tử, bản thân Thần Phù không tự làm chủ được!

Lục Thần Phù nhàn nhạt nói.

Chu Hằng nhướng mày, lộ ra một chút không hài lòng.

Tuy rằng Lục Thần Phù đúng là mỹ nữ, xinh đẹp không kém chúng nữ Tiêu Họa Thủy, nhưng cố tình hắn lại không hề động lòng, càng không có ý muốn sinh ra quan hệ vượt quá hợp tác với nàng.

- Ta đi gặp hắn một lần!

Chu Hằng nói, hắn biết Lục Thần Phù đang dùng phép khích tướng, nhưng nếu hai người có quan hệ hợp tác, xảy ra chuyện thì tự nhiên hắn sẽ ra tay, căn bản không cần làm thế.

Sau khi hai người xuất phát, Lục Thần Phù liền giới thiệu tình huống cho Chu Hằng.

Người sách nhiễu kia là Bạch Phi Vũ, người của Bạch gia một trong ba đại hào môn Lãng Nguyệt, hơn nữa còn không phải xuất thân chi hệ, lai lịch không nhỏ. Lão cha chính là cường giả Sơn Hà Cảnh, nhưng hắn kém cỏi hơn nhiều, chỉ biết ăn chơi, hơn 200 tuổi rồi mà tu vi chỉ mới Sơ Phân Cảnh, hơn nữa còn là dùng các loại đan dược mạnh mẽ tăng lên, căn bản không có khả năng tiếp tục tăng lên nữa.

--- Càng là đan dược bậc cao thì càng quý giá, giá trị sẽ không chỉ tăng gấp đôi gấp ba, mà là gấp trăm gấp ngàn lần! Ngay cả Bạch gia cũng không thể hoang phí như thế, đi bồi dưỡng một tộc nhân không có chí tiến thủ.

Tuy rằng cảnh giới võ đạo của Bạch Phi Vũ không cao, nhưng ỷ vào Bạch gia sau lưng, lão cha lại là cường giả Sơn Hà Cảnh, nghiễm nhiên thành bá chủ ở đế đô, rất nhiều thương gia đều phải móc nối quan hệ trước với hắn mới có thể kinh doanh, bằng không sẽ không ai dám nhập hàng, càng không ai dám đến mua.

Lâu ngày dần dà, vị bá chủ này tự nhiên càng tham lam, gặp ai cũng muốn nhào lên cắn một cái.

Kỳ thật chỉ cần Lục Thần Phù đưa ra cờ hiệu Triệu gia, cho dù Bạch Phi Vũ có tham lam đi nữa cũng phải có cố kỵ, dù sao hắn cũng không thiếu một chút thu nhập này. Nhưng Chu Hằng không muốn dính quá nhiều quan hệ với Triệu gia, bởi vậy Lục Thần Phù liền trở nên mỏng manh, gặp phải chuyện Nguyễn Giai Oánh cũng không giải quyết được, cũng chỉ có thể đi gặp Chu Hằng xin giúp đỡ.

- Tình cảnh của Nguyễn cô nương cũng không quá tốt!

Lục Thần Phù u uất nói:

- Thiên Bảo Các nơi này có một vị thiếu gia chưởng sự coi trọng nàng, mấy ngày này cứ luôn cưỡng bức lợi dụ nàng!

Chu Hằng không khỏi lắc đầu, đúng là hồng nhan họa thủy, nữ nhân xinh đẹp đi tới chỗ nào cũng sẽ gây ra chuyện!

Tuy nhiên, tất cả tạo thành còn không phải cái thứ bên dưới của đàn ông làm càn?

- Trước tiên giải quyết Bạch Phi Vũ, ta lại đi gặp vị thiếu gia chưởng sự kia!

Chu Hằng gật đầu, hắn quả thật thiếu Nguyễn Giai Oánh rất nhiều ân tình, dù cho đối phương giúp hắn cũng là có mục đích riêng.

Bạch Phi Vũ hẹn Lục Thần Phù đêm nay dùng bữa ở Túy Hương lâu, ăn xong bữa thì thuận tiện ăn luôn mỹ nhân này. Theo hắn nghĩ nếu là người bên ngoài đến đây, không chỗ nương nhờ, tự nhiên chỉ có một con đường là khuất phục hắn.

Lúc hai người Chu Hằng đến phòng bao riêng, vị Bạch đại thiếu này đã sớm chờ không nổi, đang ôm một nữ nhân yêu diễm vừa hôn lại sờ, nghe tiếng đẩy cửa cũng không hề thu liễm, hai tay vẫn mò mẫn trong áo của nữ nhân, đặt trên hai ngọn núi cao.

Lúc thấy là Lục Thần Phù, đầu tiên hắn vui vẻ, nhưng nhìn thấy đằng sau còn một nam nhân đi theo, lập tức toát ra vẻ không vui.

Bạch Phi Vũ đẩy một cái, nữ nhân xinh đẹp thuận thế đứng lên, cười duyên dáng dựa lên người hắn, bộ dáng khá xinh đẹp, ngực to mông lớn, eo thon vặn vẹo như rắn, rất có phong tình.

Trên đời này thật không thiếu mỹ nữ, nhưng có thể tu luyện tới Tụ Linh Cảnh thì chỉ trăm không được một, huống chi là Sơ Phân Cảnh, Ích Địa Cảnh. Tu vi càng cao, tự nhiên có khí thế, đặt lên người mỹ nữ thì sẽ thành một loại khí chất!

Thử nghĩ xem, có thể cưỡi trên người mỹ nữ cấp số này mà tận tình rong ruổi, chỉ riêng thỏa mãn tâm lý cũng làm lòng người ta bay bay.

Tuy rằng tu vi Lục Thần Phù không tính là cao, nhưng dù sao cũng vào Tụ Linh Cảnh, hơn nữa nàng là kỳ tài kinh doanh, tự nhiên có một cỗ khí nhanh nhạt, đối với phần lớn nam nhân, đó cũng là lực hấp dẫn rất mạnh.

Diễm nữ bên cạnh Bạch Phi Vũ là thị thiếp mà hắn thích nhất, hôm nay vốn định tới một trận song phi, nhưng sao lại lòi ra thêm một nam nhân?

Tuy rằng hắn ham mê hưởng sắc, nhưng không có sở thích biến thái.

- Lục tiểu thư, hắn là ai?

Bạch Phi Vũ liếc Chu Hằng, tràn đầy khinh thường.

Tuy rằng những ngày qua danh tiếng Chu Hằng chấn động đế đô, nhưng dù sao chỉ là một cái tên, không có nhiều người nhận ra mặt hắn. Bằng không dù cho Bạch Phi Vũ có hậu trường là Bạch gia cũng không dám bày ra thái độ như vậy.

Nên biết, ngay cả người Ứng gia cũng đã bị Chu Hằng làm thịt mấy cái!

- Hắn là chủ nhân
của Thần Phù!

Lục Thần Phù giới thiệu một câu đơn giản, liền lui sang một bên ra vẻ im lặng, rõ ràng là muốn giao mọi chuyện cho Chu Hằng xử lý.

Muốn kiếm chút tiền cũng không dễ dàng!

Chu Hằng thở dài, đi đến bàn ngồi xuống, nói:

- Bạch Phi Vũ đúng không, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt ta, cũng không cần quấy rối cô ta nữa, hiểu chưa?

- Ngươi là ai!

Bạch Phi Vũ còn chưa nói, diễm thiếp bên cạnh hắn đã khinh thường quát lên.

Chu Hằng cười nhạt, ngón tay chỉ ra, diễm nữ kia lập tức khi không trôi nổi lên, hai tay chộp lấy cổ mình, hai chân nõn nà nhỏ nhắn ra sức quẫy đạp, cả mặt mũi nhanh chóng phồng đỏ cả lên.

- Mau dừng tay!

Bạch Phi Vũ quát lớn, tuy rằng không cao, nhưng chưa thấy heo chạy cũng ăn qua thịt heo, tự nhiên biết thực lực Chu Hằng vượt xa hắn, cho nên không dám ra tay, chỉ đứng một bên kêu lên.

- Ta là con cháu Bạch gia, cha ta là Bạch Dung Hải, cường giả Sơn Hà Cảnh!

Hắn bê ra gia thế của mình.

Chu Hằng tiện tay vung lên, diễm nữ kia liền lăn sang một bên, nói:

- Hẳn là ta phải nên sợ hãi?

Trong lòng Bạch Phi Vũ cả kinh dù hắn là ăn chơi trác táng tiêu chuẩn, nhưng đầu óc tuyệt đối không ngốc, hắn nghiêm mặt, chắp tay nói:

- Xin hỏi huynh đài xưng hô thế nào?

- Vũ ca ca!

Diễm nữ kia thì đầy vẻ ủy khuất, nàng chưa từng thấy Bạch Phi Vũ sợ hãi như thế, nữ nhân của mình bị người ta ăn hiếp mà còn không nổi giận.

- Lăn qua bên kia!

Bạch Phi Vũ lạnh lùng quát mắng, hắn thích nhất độ dâm đãng của cô nàng này ở trên giường, nhưng bây giờ nhìn nàng ta không biết nặng nhẹ như thế, lập tức liền chán ghét nàng.

Chu Hằng cười, nói:

- Ta là Chu Hằng!

- Chu Hằng? Là Chu Hằng kia!

Bạch Phi Vũ sửng sốt một lát liền hỏi lại.

Trong lòng hắn lập tức cuốn lên sóng gió ngập trời!

Chu Hằng tuyệt đối là đề tài sốt dẻo nhất mấy ngày qua, ngay cả loại người ham mê mỹ sắc như hắn cũng có nghe nói. Hết cách, muốn không chú ý cũng khó, khắp nơi chỗ nào cũng có người bàn luận.

Cái kẻ này là tồn tại chỉ ở Sơn Hà Cảnh liền nắm giữ được Vực!

Nắm giữ Vực, vậy ngang với nắm giữ tám vé thăng cấp Kết Thai Cảnh!

Nói cách khác, chỉ cần Chu Hằng có thể tiếp tục sống, sẽ có một ngày đạt đến Kết Thai Cảnh, không hề có bất ngờ! Hơn nữa, bằng yêu nghiệt của Chu Hằng cho thấy, thời gian đó tuyệt đối sẽ không quá dài, cùng lắm sẽ không quá 100 năm!

Chỉ vẻn vẹn là 100 năm, Lãng Nguyệt Quốc sẽ có thêm một vị lão tổ Kết Thai Cảnh, đặt ngang hàng với ba vị cường giả đỉnh cao hiện tại, toàn thế giới tôn sùng

Nháy mắt, trong lòng Bạch Phi Vũ trào ra ngọn lửa nóng bỏng!

Nếu có thể kết quan hệ được với ngôi sao mới nổi đế quốc này thì sao?

Về sau hắn sẽ có một vị bằng hữu là lão tổ Kết Thai Cảnh, nói ra uy phong bá đạo cỡ nào? Hơn nữa, Kết Thai Cảnh cũng chưa chắc là cuối cùng của Chu Hằng, nếu hắn tiến thêm một bước, trở thành Thần Anh Cảnh thì sao?

Mối quan hệ này, hắn nhất định phải bám vào!

Trong nháy mắt Bạch Phi Vũ làm ra quyết định, mặt ngoài liền tràn đầy tươi cười, nói:

- Thì ra là Hằng ca, lúc trước tiểu đệ có điều không biết, đắc tội nhiều! Tiểu đệ tự phạt ba ly, xin Hằng ca nhất định đừng để trong lòng!

Hắn liên tục uống cạn ba ly, không chút chần chờ, bày ra dáng thật thấp.

Trong lòng Chu Hằng khẽ động, hắn tự nhiên nhìn ra được Bạch Phi Vũ muốn móc nối quan hệ với hắn, ngẫm lại Lục Thần Phù muốn đứng vững chân ở đây thì nhất định phải có được ủng hộ tương đối, hắn lại không muốn mượn lực lượng của Triệu gia, làm sao mà không phát triển thế lực của riêng mình?

Hắn không có ý làm đầu sỏ của một đám du côn, nhưng dùng làm bảo vệ sản nghiệp cho mình thì hình như cũng không tệ.

Chu Hằng cười nhạt, không tỏ ý gì, nhưng cũng không phẩy áo bước đi, đó đã là gợi ý tốt nhất cho Bạch Phi Vũ. Loại con cháu quý tộc này độc ác nhất là ánh mắt, nào có đạo lý không nhìn ra được, lập tức luôn miệng hô "Hằng ca" thân thiết hết mức, người nào không biết nhất định sẽ cho rằng Chu Hằng là anh ruột thất lạc nhiều năm của Bạch Phi Vũ.

Giữa tiệc, Bạch Phi Vũ vỗ ngực cam đoan chắc chắn toàn lực ủng hộ Lục Thần Phù, thậm chí còn muốn đưa thị thiếp hắn yêu nhất cho Chu Hằng, lại bị Chu Hằng trừng mắt chạy về, thế mới biết nịnh nọt bợ đít lại đá nhầm chân.

Bùm!

Hai bên coi như chủ khách đều vui vẻ, đang ăn thoải mái, bỗng nghe một tiếng nổ lớn, cửa phòng bị một đạp văng ra, một thanh niên áo gấm nghênh ngang đi thẳng vào.

- Bạch Phi Vũ, bổn thiếu nghe nói ngươi mở tiệc rượu trong này, cố ý đến đây kính một ly!

Người này dù nói là đến kính một ly, nhưng sắc mặt thái độ không hề giống như đến kính một ly, tràn đầy khiêu khích.

Bạch Phi Vũ lập tức toát ra giận dữ, nói:

- Lý Tiểu Tứ, khi nào mà lá gan của ngươi lớn như thế, dám làm càn ở trước mặt ta!

- Lý Tiểu Tứ là ngươi gọi được hay sao?

Thanh niên kia ngạo nghễ nói, ánh mắt lại quét trên người Lục Thần Phù cùng diễm nữ kia, toát ra một tia tham lam.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện