Mai Di Hương
mặc dù có cha là lão tổ Kết Thai Cảnh, nhưng dù sao nàng chỉ có Tụ Linh
Cảnh, chỉ nghe được rập khuôn, căn bản không có lý giải của mình ở trong đó, đối mặt với Chu Hằng nghi vấn, nàng tự nhiên chỉ giương mắt nhìn.
Tình huống Chu Hằng thật sự rất đặc thù.
Vực là giấy thông hành đột phá Kết Thai Cảnh, nhưng quan hệ với Thần
chích tương đối phức tạp, không phải quan hệ trước với sau, vừa không là nắm giữ Vực mới có thể hình thành Thần chích, cũng không phải tạo thành Thần chích mới có thể vận dụng Vực, mà là hỗ trợ lẫn nhau.
Đụng đến cánh cửa Vực, thực ra là bước đầu tạo thành Thần chích, không có trước sau chi biệt, hai cái là...song song .
Nhưng có một chút nhất thiết, đó chính là nhất thiết phải đạt tới Linh
Hải tam trọng thiên đỉnh phong, khi tu vi không thể tăng lên mới có thể
mở ra đi thông Vực, hình thành đại môn Thần chích.
Nhưng Chu Hằng tuyệt đối là một cái quái thai, hắn từ lúc Sơn Hà Cảnh đã chưởng quản vực Vực, nhưng bởi vì cảnh giới không đủ không có cách nào
hình thành Thần chích, cái này tạo cho một cái việc lạ từ trước tới nay
chưa từng phát sinh qua!
Nếu Mai Di Hương có thể giải thích, vậy thật sự ly kỳ.
- Phu quân, quả thật không nên xem thường Linh Hải Cảnh tạo thành Thần chích! Hàn Vũ Liên cũng nói.
Nàng tiếp tục nói: - Vực là thể hiện ý chí, mà một khi hình thành Thần
chích, ý thức võ giả trở nên vô cùng ngưng thật, cường đại, vì uy lực
này càng lớn! .
- Phu quân, thời điểm ngươi đạt tới Linh Hải tam trọng thiên đỉnh phong. Linh lực đã không thể tăng lên, nhưng thần thức nhưng có thể tiếp tục
lớn mạnh. Sau Kết Thai Cảnh, võ giả siêu phàm thai tục, thành tựu nửa
bước tiên nhân, Vực chính là thủ đoạn công kích mạnh nhất, tu không chỉ
là thân thể, còn là thần thức! .
Chu Hằng cười ha ha một tiếng: - Ngươi thật chăm học! .
Những thứ này là bọn họ học được ba ngày trước nghe giảng ở Võ Các bài,
cũng là thứ hữu dụng duy nhất đối với Chu Hằng. Khiến hắn khuếch trương
suy nghĩ của mình cực lớn.
Võ đạo từ trước đến nay có nội ngoại kiêm tu, tuy nhiên ở trước Kết Thai Cảnh, nội chỉ là tu luyện linh lực, ngoại thì rèn luyện thân thể. Mà
đạt tới Kết Thai Cảnh, hoặc nói là Linh Hải tam trọng thiên đỉnh phong
sau, tình huống không giống nhau.
Nội chính là tu luyện thần thức, ngoại là chỉ linh lực!
- Phu quân, không gian đan điền của ngươi tuy rằng vô cùng lớn. Lực
lượng vượt qua xa Linh Hải Cảnh thông thường, tuy nhiên, gặp gỡ tồn tại
hình thành Thần chích, thần thức bọn họ cũng có thể hóa thành lực lượng
kinh khủng, tuyệt đối không thể coi thường! Hàn Vũ Liên nghiêm nghị nói.
Nàng hiện tại một lòng toàn bộ nhào vào trên người của Chu Hằng.
Chu Hằng gật gật đầu: - Ta sẽ không sợ bất luận kẻ nào. Nhưng cũng sẽ không xem nhẹ bất cứ người nào! .
Đúng lúc này, đại môn lại vang lên.
- Ai đó? Lan Phi rất có tự giác nữ nô, lập tức chạy tới mở cửa, nàng
cũng biết ở trong lòng Chu Hằng chỉ sợ địa vị nàng và Nam Cung Nguyệt
Dung thấp nhất.
- Chu huynh. Mạo muội tới bái phỏng, đường đột xin chớ trách! Một đạo
bóng người ngang dài đi nhanh mà vào, cả người tản ra khí thế phách
tuyệt thiên hạ, khiến Lan Phi đi theo phía sau hoàn toàn thành tồn tại
làm nền, không tự kìm hãm được bỏ quên sự tồn tại của nàng.
Người này bất phàm!
Chu Hằng nhìn thần huy chớp động sau đầu hắn, như muốn tạo thành một pho thần minh đi ra, rõ ràng đã dần dần thành Thần chích, khoảng cách Kết
Thai Cảnh không xa! Tuy nhiên so với Triệu Đoạt Thiên cùng Ứng Thừa Ân,
hắn vẫn kém cỏi một ít, hình thành Thần chích cũng không phải là chuyện
một sớm một chiều, hắn ít nhất phải chậm mười năm so với bọn Triệu Đoạt
Thiên!
Toàn bộ trong Thượng Thiên Võ Các, chỉ có ba người đi tới một bước này,
tuy nhiên Chu Hằng có thể lập tức bài trừ đối phương là Thiên Hà Vương
Dương Chiêm, mà Băng Hoàng Nữ Tinh Dạ Vũ lại là nữ tính, như vậy đáp án
chỉ còn một.
Cự Mãng Vương Tang Thanh Sơn!
Hắn tới làm cái gì?
Chu Hằng mỉm cười, chắp tay nói: - Vị này chính là Tang huynh? .
- Tại hạ Tang Thanh Sơn, không mời tự tới, Chu huynh không có trách móc
chứ! Nam nhân ngang tàng như thiên thần đi nhanh vào trong nhà, quét mắt chư nữ, đặc biệt sau khi thấy Ứng Mộng Phạm cùng Hàn Vũ Liên, trên mặt
không khỏi lộ ra một chút kinh diễm.
Nhưng hắn lập tức thu vào, ánh mắt trong suốt, cười nói: - Chu huynh diễm phúc sâu! .
Chu Hằng gật gật đầu hướng về Hàn Vũ Liên, đối phương cũng lập tức khẽ
gật đầu, chào hỏi chúng nữ đi vào buồng trong, để hai nam nhân thương
lượng chính sự.
- Tang huynh mời ngồi! .
- Thỉnh! .
Hai người ngồi đối diện nhau, Lan Phi lập tức đưa lên trà thơm.
- Chu huynh, ba ngày sau chiến đấu, ngươi có mấy phần thắng? Tang Thanh
Sơn có đại khí thế hổ nhảy rồng lượn, mặc dù chỉ là ngồi bình thường,
nhưng giống như một pho Vương giả, tản ra khí hùng kỳ, khiến người ta
không kìm lòng phát lên lòng kính sợ, muốn quỳ bái đối với hắn.
Chu Hằng một bên suy tính ý đồ đối phương đến, vừa cười nói: - Nói thật, ta bây giờ còn chưa từng thấy vị Dương Chiêm kia, tri kỷ mà không biết
bỉ, ta thật sự rất khó phán đoán! .
- Ha ha ha! Chu huynh là một người thành thực! Tang Thanh Sơn cười to,
hồi lâu sau mới nói - Chu huynh, nếu ngươi có thể thắng Dương Chiêm,
không, chỉ cần ngươi đừng thua khó coi, tại hạ thật ra có một cái đại cơ duyên mời Chu huynh đoạt! .
- Nga? Ánh mắt Chu Hằng nhoáng lên một cái - Tang huynh có thể nói rõ ràng một ít hay không? .
Tang Thanh Sơn mỉm cười nhìn Chu Hằng:
- Đó là một cái di tích thượng cổ, tuy rằng phía trước cũng từng bị
người thăm, nhưng trong đó địa phương trọng yếu nhất, nhất định phải có
tồn tại hình thành Thần chích liên thủ mới có thể xông qua! .
- Ta đã liên lạc hai người, nhưng... còn thiếu một cái! .
- Chu huynh nếu có thể biểu hiện ra đủ thực lực,
như vậy tại hạ liền đưa danh ngạch người cuối cùng cho Chu huynh! .
Chu Hằng cười: - Hai cái kia, là Dương Chiêm cùng Tinh Dạ Vũ? .
- Không tồi! Tang Thanh Sơn cũng không che giấu, mà thập phần phóng khoáng thừa nhận.
Chu Hằng hơi hơi trầm tư, như thế xem ra Dương Chiêm ước chiến cũng
không chỉ là sau khi mời chào thất bại thẹn quá thành giận, mà còn có
dụng ý thử xem thực lực của hắn. Nếu thực lực hắn không đủ, như vậy bị
đánh mặt mũi bầm dập trước mặt mọi người cũng xứng đáng.
- Chu huynh, ngàn vạn không cần nói nhập ta và Dương Chiêm làm một, ấn ý của ta là muốn lúc không có ai thử xem thân thủ Chu huynh, mọi người
đều là đệ tử Võ Các, còn chưa nên tổn thương hòa khí. Tang Thanh Sơn
cười khổ một tiếng - Dương Chiêm rất tự đại, ta khuyên hắn, hắn không
nghe ta cũng không có cách nào! .
Chu Hằng gật đầu, mặc dù trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng đều có bình luận.
Dương Chiêm chỉ phái một tiểu đệ tiến đến mời chào, mà Tang Thanh Sơn
lại tự mình đăng môn, từ thành ý, hai người căn bản không ở cùng một
tầng thứ. Hơn nữa, Tang Thanh Sơn cũng bày rất thấp tư thái, mấu chốt
nói chuyện chân thành, điều này làm cho ấn tượng thứ nhất của Chu Hằng
không tồi.
- Về phần chỗ di tích thượng cổ cụ thể kia, rất xin lỗi, bây giờ còn
không thể nói cho Chu huynh! Tang Thanh Sơn còn nói thêm, mang trên mặt
một tia áy náy.
Chu Hằng gật gật đầu, cái này không gì đáng trách.
Trên trời sẽ không rơi cục vàng, chỉ có dùng thực lực của chính mình đi chứng minh đủ tư cách hay không.
Hai người đều không nói chuyện di tích thượng cổ nữa, mà là nói chuyện
trời đất, nói chuyện với nhau thật vui, thẳng đến màn đêm buông xuống,
chúng nữ chạy ra ý bảo khách nhân cần phải đi, Tang Thanh Sơn mới cáo từ rời đi.
- Tên này, cũng là một người thú vị! Chu Hằng cười nói.
Chúng nữ đều lấy ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Chu Hằng, Tiêu Họa
Thủy rung giọng nói: - Ngươi chẳng lẽ ngay cả nam nhân cũng thích đi? .
- Nói hươu nói vượn! Chu Hằng vỗ bốp vào mông nàng.
Ba ngày sau, cuối cùng đã tới ngày Chu Hằng ước chiến với Dương Chiêm.
Chu Hằng mang theo chúng nữ đi tới Thiên Lôi.
Từ bên ngoài xem, đây là một tòa lôi đài thông thường, chỉ là rất lớn,
hình vuông, chiều dài mỗi một bên có chừng trăm trượng, bốn bề trên vách đá lôi đài có vô số phù văn, đây là trận văn cấp bậc Kết Thai Cảnh, đủ
để cho cái lôi đài này chịu đựng cấp bậc Linh Hải Cảnh cuồng oanh loạn
tạc.
Bọn Chu Hằng tới cũng không sớm, vị trí dưới lôi đài đã ngồi đầy.
- Chỉ cần nghĩ là chiến vì chúng ta là được rồi! Ứng Mộng Phạm đưa lên
một cái môi thơm, trên mặt có còn xuân ý phai màu - lúc trước khi ra
cửa, bọn họ mới xong một trận đại chiến.
- Thật đáng tiếc, sớm biết vậy nên thu tiền vé vào cửa ! Khuôn mặt Phong Liên Tình đau lòng, cô nương hoang dã này hoàn toàn để tiền vào trong
mắt.
- Thời gian cũng không còn nhiều lắm ! .
Đang nói, hưu, chỉ thấy bóng người hiện lên, trên lôi đài đã có thêm một nam nhân áo xám, tay phải ôm lấy một mỹ nữ dáng người bốc lửa, nam tử
kia nhìn qua hơn 20 tuổi, dung mạo vô cùng tuấn mỹ, cả người tản ra hào
quang, sau đầu có thần chiếu sáng động.
Mà mỹ nữ kia cũng đồng dạng dáng người thon dài, váy dài bó sát người
bao bọc mông đầy đặn hơi hơi nhếch lên về phía trước, làm cho người ta
dục vọng vô hạn.
- Dương Chiêm! .
- Thiên Hà Vương đến đây! .
- Di, đó không phải là Thanh Hà Tiên Tử sao? Thực lực tsrong Sơn Hà Cảnh xếp hạng thứ 5! .
- Hơn nữa còn xếp hạng thứ hai trong 10 đại mỹ nữ Võ Các, không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ, không nghĩ tới bị Dương Chiêm ngắt đóa hoa tươi
này! .
- May mà, chúng ta còn có Băng Hoàng Nữ xếp hàng thứ nhất trong 10 đại
mỹ nữ, nàng tuyệt sẽ không thích bất kỳ một cái nam nhân nào! .
- Lại nói tiếp, chẳng lẽ ngươi không biết gần đây Võ Các lại có thêm 2
siêu cấp mỹ nữ, một cái đủ để so sánh cùng Băng Hoàng Nữ, một ... người
khác còn xinh hơn nàng! .
- Làm sao có thể, ta tuyệt không tin trên đời còn có người có thể đẹp hơn Băng Hoàng Nữ! .
- Nhạ, đến đây đến đây, nàng không phải đang ở bên cạnh Chu Hằng! .
- Tê, ta muốn chết, trên đời này lại có nữ nhân tuyệt mỹ như này! .
Xung quanh vang lên một mảnh kinh diễm, Ứng Mộng Phạm tuyệt mỹ quả thật
có mị lực cường đại khiến tất cả nam nhân khom lưng, lúc trước thời điểm nàng mất tích làm vô số nam nhân Si tình tự sát tự tử .
- Chu Hằng, hôm nay ta phải trừng phạt ngươi! Dương Chiêm buông lỏng ra mỹ nữ kia, quát Chu Hằng.
Trò hay bắt đầu mở màn!