- Một mình ngươi mà lại có thể sống lâu ở nơi này như vậy? Con lừa đen giật mình nói.
- Ta đầu tiên chạy trốn ra ngoài thành, đến sau lại ăn mấy con dã thú,
lực lượng càng lúc càng lớn, liền trở về tìm súc sinh Mao gia báo thù!
Tiểu ăn tạp nói.
- Ồ! Trước đây ngươi cũng không có tu luyện sao? Con lừa đen càng thêm giật mình kinh sợ.
- Tu luyện cái gì? Tiểu ăn tạp hỏi khuôn mặt mờ mịt.
Chu Hằng và con lừa đen nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ khiếp sợ.
Không biết tu luyện lại đột phá Sơ Phân Cảnh, đây là khái niệm gì? Nếu
như không nhìn thấy tiểu tử này cắn cho Mao Tuyết Pha da rách thịt bong
như vậy, Chu Hằng và con lừa đen còn có thể nghĩ rằng tiểu tử này là ăn
trúng thịt thú gì đó trân quý, mới từ phàm nhân biến thành chuẩn cao
thủ.
Thế nhưng thịt yêu thú gì, mà có thể làm cho răng của một phàm nhân có
thể cắn rách phòng ngự của cao thủ Kết Thai Cảnh được chứ?
Tiểu tử này khẳng định là thiên phú dị bẩm!
Chu Hằng âm thầm gật đầu, cái này về sau hắn làm thực nghiệm là có thể
biết được, hiện tại không vội tìm hiểu nguyên nhân rõ ràng trong đó. Hắn tính lại đã qua mười phút, lập tức động tâm niệm, thần ý cuồng bạo cuốn thẳng vào bên trong trang viên Mao gia.
"Ầm! Ầm! Ầm!..." Phóng ốc trong Mao gia ào ào đổ nát! Tuy rằng trong phủ đệ có trận pháp bảo hộ, nhưng trận pháp gì có thể ngăn cản được lực
lượng của Chu Hằng? Theo các phòng ốc nhà cửa bị sụp đổ, người ở bên
trong cũng lần lượt hiện thân, hết thảy đều lộ vẻ hoảng sợ tuyệt vọng.
Bọn họ nghĩ rằng cấm chế của gia tộc có thể bảo vệ bọn họ, nhưng sự thật chứng minh ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, nội tình gia tộc bọn họ vốn không đáng nhắc tới, trong nháy mắt lập tức tan vỡ.
"Phốc, phốc, phốc..." từng bóng người bỗng dưng nổ tung, hóa thành những đám mưa máu. Nơi ý niệm của Chu Hằng đi qua, sinh cơ không còn!
Con lừa đen lập tức chạy vào Mao gia, sau một hồi khịt khịt mũi, liền
lao thẳng về phía một phương hướng, bắt đầu cướp đoạt tài sản.
Gần nửa ngày sau, con lừa đen thắng lợi trở về, trên mặt tươi cười đến
nở hoa. Đây chính là một gia tộc trải qua lịch sử mấy vạn năm, cất giấu
bảo vật là phong phú đến bực nào? Tuy nhiên Chu Hằng tin tưởng kho báu
này cũng không đầy đủ, bởi vì Mao gia mở rộng khắp nơi, khẳng định có vô số bảo vật đã xuất ra dùng.
Dù như thế, nơi này cũng giúp cho một người một con lừa kiếm được đầy bao ngập túi.
Bọn họ mang theo Vương Hà rời Thiên Phong Thành, sau khi đi một đoạn
đường, chỉ nghe "rột" một tiếng, thì ra trong bụng Tiểu ăn tạp đang
kháng nghị.
Thấy Chu Hằng và con lừa đen đều nhìn lại mình, tiểu tử này lập tức ưỡn
ngực một cái, nói: - Ta không đói bụng! Nhưng nó vừa nói xong lại "rột"
một tiếng. Nó mặt mày ủ ê, dường như cả người đều phải sụp xuống.
Chu Hằng cười ha hả, từ trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp lấy ra một miếng
thịt thú. Đây là yêu thú hắn giết ở trên đường đi, nguyên nhân gây ra là con yêu thú này quá đói nên muốn ăn luôn hắn và con lừa đen, kết quả tự nhiên là không cần nói.
Nhóm lên đống lửa, bọn họ nướng thịt.
- Thơm quá! Tiểu ăn tạp lập tức thèm nhỏ dãi, hai mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt thú chảy mỡ kia, nước miếng chảy ròng như dòng suối.
- Tiểu tử! Kêu một tiếng Thần Lư đại nhân, bổn tọa sẽ ban thưởng cho ngươi một miếng! Con lừa đen dụ dỗ.
- Hừ! Cái này cũng không phải của ngươi! Tiểu ăn tạp tuyệt đối không
ngốc ngếch, rất là khinh miệt quét mắt nhìn con lừa đen một cái, sau đó
nó thè đầu lưỡi liếm mép, nói: - A... cha thường nói trên trời có thịt
rồng, dưới đất có thịt lừa! Thịt lừa hẳn là ăn rất ngon đây!
Con lừa đen bị ánh mắt nó nhìn cả người phát run. Tiểu ăn tạp này thiên
phú dị bẩm, không thể dùng cảnh giới để cân nhắc năng lực tiêu hóa của
hàm răng nó, nếu thực sự bị Tiểu ăn tạp này cắn một cái trên mông...
Chu Hằng cười ha hả, xé một miếng thịt thú thảy qua cho Vương Hà, nói: - Ăn đi!
Tiểu ăn tạp lập tức chụp lấy miếng thịt nướng, cũng không quản tới nóng
phỏng, vội vàng ăn ngấu nghiến. Khẩu vị của nó quả thật vô cùng lớn,
miếng thịt nướng kia ít nhất nặng ba bốn cân, vậy mà rất nhanh bị nó ăn
sạch, sau đó nó tiếp tục thè lưỡi liếm mép, nhìn về phía Chu Hằng.
Tên này và Phong Liên Tình đều có cùng một phong cách nha!
Chu Hằng lại xé xuống mấy miếng thịt thú thảy qua, tiểu tử dường như đã nhịn đói 10 ngày 10 đêm, ăn phải nói là quá nhanh.
Con lừa đen cũng không cam chịu yếu thế, cũng ăn ào ào theo. Hai người
một con lừa chính là ngươi một miếng ta một miếng, rất nhanh liền ăn
sạch sẽ nửa con yêu thú. Thịt thú nặng ít nhất mấy trăm cân đấy!
Chu Hằng và con lừa đen ăn nhiều lắm là hơn một phần mười, còn lại toàn
bộ chui vào trong bụng Tiểu ăn tạp. Vậy mà bụng của tiểu tử kia cũng
không thấy phình ra chút nào, cũng không biết những thịt này là nó ăn
vào nơi nào.
- Ai... Ăn ngon ăn no, thật thoải mái! Vương Hà sờ sờ bụng, ợ một tiếng, khóe miệng há to, đúng là phun ra một luồng hơi sáng.
Chu Hằng cùng con lừa đen đều vô cùng kinh ngạc! Vừa rồi con yêu thú bọn họ ăn chính là Sơn Hà Cảnh, đối với võ giả dưới cảnh giới này mà nói
đều là vật đại bổ, nhưng nếu ăn quá nhiều khẳng định là tai hại vô ích,
năng lượng khổng lồ trong đó sẽ làm cho người ta căng phồng nổ tung mà
chết!
Sở dĩ Chu Hằng không có ngăn cản tiểu tử ăn cuồng này, là có ý để cho
Vương Hà chịu một chút đau khổ, để tiểu tử kia biết không thể tham ăn.
Dù sao có hắn ở một bên sẽ không để tiểu tử kia bị thương nặng.
Nhưng quỷ dị là Tiểu ăn tạp này đúng là mạnh mẽ tiêu hóa nhiều thú thịt
như vậy, luồng hơi sáng kia chính là linh khí nồng đậm trong bụng nó
hình thành.
- No quá, buồn ngủ! Tên ăn tạp này nói xong liền ngã đầu ngủ.
Chỉ một lát sau, trên người nó liền có khí tức cuồn cuộn trào ra, linh
lực tích lũy tăng lên với tốc độ cực nhanh, Sơ Phân nhị trọng thiên sơ
kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong... Rồi chỉ hơi tạm dừng một chút, đột
nhiên đạt tới Sơ Phân tam trọng thiên...
Tiếp tục tăng lên, hai giờ sau, tiểu tử kia tỉnh lại giụi mắt, cảnh giới đã đạt tới Sơ Phân tam trọng thiên trung kỳ!
Tiểu tử này đúng là một tên tiểu biến thái mà!
Chu Hằng tự nhận đã đủ yêu nghiệt, giết người có thể cướp đoạt tinh khí
sinh mệnh trên người đối phương, chuyển hóa thành linh lực tích lũy của
bản thân, giúp hắn hoàn toàn không cần lo lắng cảnh giới tăng lên, vẻn
vẹn chỉ hơn 20 tuổi đã
đạt tới độ cao, mà vô số thiên tài yêu nghiệt ít
nhất phải một vài trăm năm mới có thể đạt tới.
Thế mà tiểu tử này chỉ ăn một bữa thịt yêu thú, ngủ một giấc tỉnh dậy
liền tăng lên hơn một tiểu cảnh giới... Đây quả thực là biến thái siêu
cấp!
Tuyệt đối là thiên phú dị bẩm, đây là một loại huyết mạch lực, giúp cho
nó có hàm răng có thể so với pháp khí tuyệt đỉnh, cùng với năng lực tiêu hóa vô cùng cường đại, mà lại có thể chuyển hóa hết thảy những gì ăn
được trở thành chỗ tốt cho bản thân.
- Chu tiểu tử! Không bằng ngươi thu tiểu tử này làm đồ đệ đi! Các ngươi
một tên đại biến thái, một tên tiểu biến thái, vừa vặn sáp thành một
đôi! Con lừa đen cười nói.
Vương Hà vừa nghe nói, lập tức lộ ra ý động.
Mặc dù nó còn nhỏ tuổi nhưng chính là con quỷ linh tinh, lực lượng cường đại của Chu Hằng trước đó, nó chính mắt thấy rõ ràng, làm sao có thể
không sinh lòng hâm mộ? Hơn nữa, nó muốn báo thù phải cần lực lượng, mà
hiện giờ nó cũng mơ hồ biết được tầm quan trọng của lực lượng.
Tiểu tử lập tức nhào tới dưới chân Chu Hằng, một tay ôm lấy chân của hắn, kêu lên: - Sư phụ! Ngài thu đồ nhi đi!
Chu Hằng là một người rất sợ phiền toái, dĩ nhiên không muốn thu đồ đệ.
Hơn nữa chính hắn cũng chỉ mới hơn 20 tuổi, không khỏi cảm thấy mình
không có kiên nhẫn dạy một đứa nhỏ như vậy.
- Thu đồ đệ thì miễn đi, ta sẽ tìm cho ngươi một sư phụ vô cùng lợi hại!
Hắn nói.
Đồ đệ yêu nghiệt giống như Vương Hà này chỉ sợ là cường giả khắp thiên
hạ đều muốn thu nó làm đệ tử, nên muốn tìm một sư phụ lợi hại chút còn
không đơn giản sao?
- Không cần! Ta muốn ngài làm sư phụ ta! Vương Hà ôm chặt chân Chu Hằng, kêu lên: - Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ! Nó ngoan cố trơ tráo ôm chân Chu
Hằng, dường như đánh chết cũng không buông tay.
- Ha ha ha ha... Con lừa đen cười đến lăn lộn trên đất.
- Con lừa đê tiện! Ngươi còn cười nữa, đợi chút sẽ có thịt lừa ăn đấy! Chu Hằng hừ lạnh nói.
- Sư phụ! Chúng ta thật có thể ăn con lừa này ư? Tiểu ăn tạp lập tức hai mắt tỏa sáng, nước miếng ào ào chảy ròng xuống đất.
- Này... này... này... Tiểu tử ngươi này mới vừa ăn no, không phải lại
đói bụng rồi chứ? Con lừa đen chỉ cảm thấy mông căng thẳng. Chỗ này
không sợ kẻ trộm thu lấy, mà chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương! Tiểu ăn tạp có
hàm răng quá tốt, vạn nhất bị nó cắn một cái cũng không phải là chuyện
đùa.
- Con lừa! Ngươi mau bảo sư phụ thu ta làm đồ đệ, ta sẽ không ăn ngươi! Tiểu tử này lại còn biết dùng cưỡng bức lợi dụ.
Con lừa đen ngượng ngùng, cuộc đời nó từ xưa tới nay không chịu thua
thiệt, nhưng đối với Tiểu ăn tạp này dường như không làm sao được, nó
ngồi dưới đất, bắt chéo hai chân sau, nói: - Tiểu Chu Tử! Ngươi ngàn vạn lần không thể thu hắn làm đồ đệ, một ngày nào đó thực nó sẽ cắn mông
bổn tọa không còn cọng lông lừa!
- Sư phụ! Vương Hà thì ôm chặt chân Chu Hằng.
Quấn lấy nửa ngày, cuối cùng Chu Hằng đáp ứng thu Vương Hà làm đệ tử ký
danh. Lúc này Tiểu ăn tạp mới chịu buông tay ra, sau đó vỗ cái bụng nói: vừa rồi vận động quá lại đói bụng rồi, thiếu chút nữa làm cho Chu Hằng
và con lừa đen há hốc miệng rơi cằm xuống đất.
- Chu tiểu tử! Bây giờ chúng ta đi đâu? Con lừa đen hỏi, bây giờ Mao gia giống như một bồn nước tát ra ngoài, đã chảy ra bốn phương tám hướng,
muốn gom bọn họ một lưới bắt hết cũng quá khó khăn đi.
- Hừ! Gặp một diệt một, bức chúng phải chiến! Chu Hằng nói mặt đầy sát khí.
- Gặp một tên diệt một tên! Sư phụ con ủng hộ ngài! Tiểu ăn tạp nói, hắn và Mao gia có huyết hải thâm cừu, chỉ ước gì diệt sạch Mao gia.
- Đứa nhỏ này, không cần cả ngày giết giết giết! Chu Hằng nói, nếu thu
tên đồ đệ này, hắn phải làm hết trách nhiệm. Một đứa nhỏ mới tám tuổi
hẳn đang là tuổi không sầu không lo, không thể bị cừu hận che mờ tâm
trí.
- Dạ, sư phụ! Tiểu ăn tạp lập tức ủ rũ, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn
con lừa đen, nếu không phải tên này dẫn ra đề tài, nó đâu có bị sư phụ
mắng chứ?
Con lừa đen mặt đều tái rồi! Xưa nay chỉ có nó ngang ngược không nói lý
lẽ, không ngờ hiện giờ gặp một tên càng không biết nói lý lẽ! Sớm biết
như vậy lúc trước khi nhìn thấy tên tiểu tử này nên bỏ chạy từ rất xa
thì tốt rồi.
- Lên đường thôi!
Hai người một con lừa xuất phát ra đi, Chu Hằng hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ tình huống của Vương Hà.
Tiểu tử kia xuất thân bình thường, cha mẹ đều là thương buôn nhỏ rất
trung thực bình thường, cũng không phải người trong võ đạo. Hơn nữa, cha mẹ nó cũng không có truyền thống háu ăn, chỉ là nó đặc biệt rất mau
đói, dường như vĩnh viễn ăn không đủ no.
Bởi vì chỉ là phàm nhân, nó ăn cũng chỉ là thịt heo thịt bò thịt gà
thông thường, từ nhỏ khí lực đã rất mạnh. Khi nó lên năm đã có khí lực
còn mạnh hơn so với người trưởng thành. Đây cũng là nguyên nhân nó chỉ
một thân một mình vẫn có thể sinh tồn.
Một mình nó trốn ra ngoài thành, trên đường gặp yêu thú bị núi lở đè
chết, đói bụng đến ngay cả ăn sống cũng phải ăn, nhưng nhờ vậy chân
chính mở ra con đường tu luyện của nó.
Có lẽ, thức ăn nó ăn càng cao cấp, thì tốc độ tăng lên tu vi lại càng nhanh.
Thật đúng là Tên ăn tạp.