- A... Theo
một tiếng lừa hí thê lương, chỉ thấy con lừa đê tiện kia tung ra bốn vó
chạy như điên, trên mông nó thì lôi theo một đứa nhỏ, giống như cái
diều, bay lên thẳng tắp.
- Há miệng! Mau há miệng! Con lừa đen mặt đều tái rồi! Bởi vì Vương Hà
cảnh giới yếu ớt, không có khả năng theo kịp bước chân con lừa đen và
Chu Hằng, cho nên nó phải gánh chịu làm vật cưỡi cho tiểu tử kia, kết
quả tiểu tử kia rất nhanh ở trên lưng của nó ngáy o o.
Chỉ là ngủ cũng thôi đi, nó còn nằm mơ: mà như một Tên ăn tạp, Vương Hà
sẽ mơ cái gì? Đương nhiên là ăn thứ gì đó... nó hả to cái miệng nhỏ,
chính là cắn một ngụm vào cái mông con lừa đen.
Nếu đổi là người khác, đương nhiên con lừa đen không sợ. Thế nhưng hàm
răng của đứa nhỏ này sắc bén cỡ nào, cho dù là phòng ngự của nó cũng
không có tác dụng, một cái cắn này làm hoa cúc của nó đều co rút lại.
- Ha ha ha ha... Chu Hằng cười ha hả. Nhìn thấy con lừa đen chịu thiệt, hắn luôn có một loại cảm giác thích thú...
- Chu tiểu tử! Ngươi thấy chết mà không cứu, thật không có nghĩa khí!
Con lừa đen kêu lên thảm thiết, nó lại không thể vung chân đối phó với
Vương Hà, bởi vậy tuy rằng đau đến mặt lừa tái xanh, nhưng chỉ tung vó
chạy như điên không ngừng mà thôi.
- Ngươi không phải còn chưa có chết sao? Yên tâm, chờ ngươi chết, ta sẽ
làm lễ an táng lớn cho ngươi vinh quang rực sáng! Chu Hằng nói.
- Phì! Ngậm cái miệng ăn mắm ăn muối của ngươi đi! Con lừa đen liên tục phun nước bọt xả xui.
Cuối cùng Chu Hằng vẫn lôi Vương Hà ra khỏi mông con lừa đen. May mắn là con lừa đen này lông nhiều, tên tiểu tử này cắn một cái chỉ để lại hai
cái dấu răng, nhưng một đám lông bị gặm xuống, lộ ra một dấu cắn rõ
ràng.
- Còn đâu thần uy cái thế của bổn tọa! Hình tượng anh tuấn của bổn tọa!
Khí phách uy vũ của bổn tọa! Con lừa đen không ngừng quay đầu lại xem
mông mình, trên mặt đầy vẻ tiếc hận.
- Phì phì phì... Như thế nào miệng ta nhiều lông như vậy? Tiểu ăn tạp
thì vừa nói thực ủy khuất, vừa phun phèo phèo không ngừng.
- Đây chính là lông của Lư đại gia mới vừa mọc ra! Con lừa đen khuôn mặt bi phẫn kêu rên.
- Được rồi... Được rồi... không phải là mấy dúm lông thôi sao, ngươi mặc quần đâu có ai nhìn thấy! Chu Hằng nói: - Tiếp tục lên đường đi!
- Này! Bổn tọa cũng không dám cõng tiểu tổ tông này nữa! Con lừa đen "vù" một cái, xung phong chạy trước nhất.
Chu Hằng xách lên Vương Hà mau chóng đuổi theo, hắn cũng không dám thu
Tiểu ăn tạp vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, sợ nó đói bụng đến hứng
khởi, ăn luôn cả tòa tiên tháp này! Tuy nhiên, nếu như Cửu Huyền Thí
Luyện Tháp đều có thể bị Tên ăn tạp này gặm ăn, vậy chỉ sợ thể chất Phệ
Kim tộc của hắn cũng không được an toàn lắm!
Nghĩ đến đây, hắn dùng tay phải xách ngay ngực Vương Hà, cũng không dám
để tiểu tử này dựa ở trên lưng của hắn, điều đó phiêu lưu quá lớn đi!
Bọn họ đi tới thành thị kế tiếp, nơi này cũng gặp phải thiên tai tự
nhiên ập tới, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn. Nhưng bây giờ khắp nơi lại là hành thi, hiển nhiên Mao gia đã gieo thi họa đến nơi này, làm cho
thành thị vốn còn có thể kéo dài hơi tàn, hoàn toàn biến thành tử thành.
- Dường như Mao gia đang để cho những hành thi này cắn nuốt lẫn nhau,
bồi dưỡng ra một quái vật cường đại nhất! Con lừa đen nói.
Chu Hằng gật đầu, hành thi thăng cấp còn đơn giản hơn xa so với võ giả,
yêu thú. Chỉ cần cắn nuốt nhau, thực lực sẽ tăng tiến vùn vụt, nếu để
cho chúng đủ thời gian, đồng thời có đủ số lượng hành thi cắn nuốt, nói
không chừng Mao gia thực sự có thể bồi dưỡng ra một đầu hành thi Hóa
Thần Cảnh!
Điều này đúng là đáng sợ!
Tay phải hắn đẩy ra, đánh ra Phiên Thiên Chưởng, lập tức một cái bàn tay to lớn chừng một phần tư thành phố, che phủ bầu trời từ trên bầu trời
ép xuống. Một chưởng đánh vào trung tâm thành phố, lực lượng tràn đầy
đẩy ra. "Ầm", lực lượng vô cùng khủng bố từ trung tâm thành thị chấn
động lan ra. "Ầm ầm ầm..." nơi lực lượng đi qua, tất cả kiến trúc, cây
cối, hành thi toàn bộ hóa thành tro bụi.
"Ầm..." Lực lượng này chấn động đến bên rìa thành thị, một vòng tường
thành trong nháy mắt tan rã, phóng mắt nhìn lại, toàn bộ thành thị đã bị san thành đất bằng, cũng... không còn nhìn thấy một chút xíu cảnh tượng phồn hoa ngày xưa.
- Sư phụ thật sự là quá xuất sắc! Vương Hà nói tràn ngập hưng phấn. Trẻ
nhỏ đúng là thời điểm sùng bái cường giả nhất, nhìn thấy một màn như vậy dĩ nhiên nó vô cùng kích động.
- Xì! Nếu là bổn tọa ra tay, còn lợi hại hơn so với Chu tiểu tử! Con lừa đen không phục nói.
- Trên đời này, ai cũng không lợi hại bằng sư phụ ta! Vương Hà kiêu hãnh nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tự hào. Chu Hằng như thiên thần san bằng Mao gia, lực đánh vào đối với nó rất to lớn, lại nhận nó làm đồ
đệ, dĩ nhiên khiến nó xem Chu Hằng là thần tượng, vừa kính nể lại vừa
cảm kích! Ở tận đáy lòng nó Chu Hằng tuyệt đối là thần thánh không thể
khinh mạn.
- Hắc hắc... Lần sau để ngươi xem một chút lợi hại của bổn tọa! Con lừa đen phất cái đuôi nói.
Bọn họ tiếp tục đi tới, đi tới thành thị kế tiếp. Quả nhiên lần này con
lừa đen giành ra tay, đồng dạng triển khai Phiên Thiên Chưởng, trong
nháy mắt phá hủy tòa thành thị này.
Nếu không dùng tiên thuật, lão tổ Kết Thai Cảnh đương nhiên cũng có thể
dễ dàng phá hủy một tòa thành thị, nhưng vậy cần phải đánh ra 7, 8 lần
công kích, không có khí phách giống như Phiên Thiên Chưởng, một chưởng
diệt càn khôn, tuy rằng cũng rất tiêu hao linh lực.
- Bình thường thôi! Vương Hà bĩu môi nói.
Bọn họ đi tới tòa thành thứ ba, con lừa đen vẫn như cũ tranh giành dùng Phiên Thiên Chưởng hủy diệt toàn bộ thành thị.
- So sánh với sư phụ ta còn kém xa! Vương Hà tiếp tục nói.
Một đường đi qua, phàm là thành thị bị hành thi chiếm cứ đều bị con lừa
đen tiêu diệt, mà Vương Hà cũng vẫn nói với con lừa đen cùng một kiểu
cách, như thế nào cũng không chịu thừa nhận thực lực của đối phương. Tuy nhiên tiểu tử kia cũng chỉ là không chịu thốt ra lời thôi, trong thâm
tâm nó sớm đã cả kinh ánh mắt trợn rất tròn, đầy hưng phấn.
Nhưng thời điểm đi tới tòa thành thứ mười bảy, con lừa đen lại gặp phải một kình địch.
Trong tòa thành này lại có một hành thi Kết Thai Cảnh!
Tuy rằng hành thi này đã hoàn toàn biến đổi gương mặt, nhưng Chu Hằng
vẫn có thể từ cử động của đối phương trong đó nhìn ra một ít manh mối,
nhận ra đối phương chính là trước kia hắn từng gặp, dường như tên là
Trương Nguyệt Khê.
Tuy nhiên, khi đó Trương Nguyệt Khê chỉ đạt tới Kết Thai nhị trọng
thiên, không ngờ hiện giờ tản phát ra khí tức của Kết Thai tam trọng
thiên, thậm chí đã đến gần Thần Anh Cảnh!
Chu Hằng cảm ứng một chút, tòa thành này cơ bản trống không, không giống như các thành thị khác chỉ còn lại có hành thi, nơi này ngay cả hành
thi cũng không còn, chỉ còn lại có một
mình Trương Nguyệt Khê.
Hẳn đều bị Trương Nguyệt Khê cắn nuốt, cho nên hắn mới tăng cảnh giới
lên tới Kết Thai tam trọng thiên đỉnh phong. Nếu như nơi này còn có hành thi cho nó cắn nuốt, nói không chừng Trương Nguyệt Khê đã có thể đột
phá Thần Anh Cảnh!
Mao gia phát rồ như vậy, quả nhiên cũng có dã tâm rất lớn, quả thực bọn
họ có thể tạo ra một chi quân đoàn hành thi Thần Anh Cảnh, thậm chí có
Thi Vương Hóa Thần Cảnh tọa trấn, hoàn toàn có thể tàn sát khắp thiên
hạ!
Dù sao, những chủ nhân trong bốn đại tử địa kia, một là không thể rời đi nơi đó; hai là cũng không phải muốn phát huy ra lực lượng Hóa Thần Cảnh là có thể phát huy được, mà cần phải trả một cái giá thật lớn, nếu
không Độc Miểu Thiên Tôn cần gì phải nhiều lời vô nghĩa với Lệ Vô Cực
như vậy.
- Con lừa thúi! Ngươi không được rồi!
- Quả nhiên vẫn là sư phụ ta lợi hại!
- Oa, con lừa thúi ngươi một thân lông đều sắp rụng hết rồi!
Vương Hà một bên vừa xem cuộc chiến, vừa nói châm chọc. Ai bảo con lừa
đê tiện kia trước đó quá mức đắc ý, kiêu ngạo vênh váo không ai bì nổi.
- Bổn tọa chỉ là không muốn lộ ra ngoài thực lực mà thôi! Con lừa đen
nói khoa trương! Mặc dù nó là Kết Thai nhị trọng thiên, nhưng một là
cảnh giới kém một tầng so với đối phương; hai là hành thi không có cái
gọi là chỗ yếu hại, khung xương lại vô cùng cứng chắc, khiến nó vô cùng
đau đầu.
Lúc này con lừa cũng chỉ có thi triển Phiên Thiên Chưởng mới có thể
không ngừng chấn lui Trương Nguyệt Khê, nhưng với cấp bậc linh lực của
nó cho dù là dùng tiên thuật cũng không thể đánh bại hành thi kia, nên
cuộc chiến rơi vào trạng thái giằng co.
- Chu tiểu tử! Mau ra tay! Con lừa đen cực kỳ lười biếng, nếu không thể
trong thời gian ngắn nhẹ nhàng thủ thắng, nó tuyệt đối sẽ không có tính
dai giằng co kéo dài, mà chỉ muốn quay đầu liền bỏ chạy.
Đương nhiên, nếu như có người có thể cậy vào thì tốt nhất.
- Con lừa thúi! Ngươi đúng là không biết xấu hổ, vừa rồi còn nói không
cần sư phụ ra tay, một bàn tay liền có thể nhẹ nhàng trấn áp, nhưng bây
giờ lại cần sư phụ hỗ trợ, ném mất mặt mũi rồi sao? Tiểu ăn tạp không
cấp mặt mũi cho con lừa đen chút nào.
- Phì! Đây vốn chính là chuyện của Chu tiểu tử, bổn tọa chẳng qua là
trượng nghĩa hỗ trợ mà thôi! Hiện tại bổn tọa cảm thấy không nên đoạt
mất hào quang của Chu tiểu tử, nên để cho Chu tiểu tử tự mình đến báo
thù đi! Nếu không có Vương Hà ở đây, khẳng định con lừa đen không nói
hai lời trực tiếp trốn phía sau Chu Hằng, nhưng bây giờ có tiểu tử kia ở một bên không ngừng châm chọc khiêu khích, nó thật sự không sao ném đi
cái mặt lừa này được!
Chu Hằng cười ha hả một tiếng, thân mình nhẹ nhàng bay ra, chính là tung một chưởng đánh tới phía Trương Nguyệt Khê.
Đồng dạng cũng là Phiên Thiên Chưởng, mà uy lực của một chưởng này ít nhất phải cường đại hơn gấp mấy ngàn lần.
"Ầm" thân hình Trương Nguyệt Khê lập tức từ trên bầu trời cấp bách rơi
xuống, nhưng thân thể còn chưa có rơi xuống đất, từng khúc xương trắng
của hắn bắt đầu tan rã, rào rào biến thành mảnh xương vỡ.
"Ầm!"
Khi khối hành thi này rơi xuống đất, chỉ thấy mảnh xương vỡ văng khắp
nơi, thi thể hài cốt Trương Nguyệt Khê hoàn toàn hóa thành vô số vụn
xương, bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng.
Một chưởng chấn chết!
- Oa! Sư phụ quá oai hùng! Vương Hà vỗ tay liên tục, vỗ đến bàn tay nhỏ đỏ bừng cũng không có ý thức được.
Chu Hằng và con lừa đen nhìn nhau một cái, lại lộ ra vẻ mặt trầm trọng.
Đây chỉ là một tòa thành nhỏ, mà đã chạy ra hành thi Kết Thai tam trọng
thiên, vậy thành thị lớn hơn một chút thì sao? Có phải sẽ có hành thi
Thần Anh Cảnh hay không? Hành thi Thần Anh Cảnh thực ra Chu Hằng cũng
không sợ: một là về linh lực hắn khẳng định sẽ không thua; hai là Tử
Diễm Thiên Long chuyên khắc tà vật, phòng ngự của hành thi ở trước mặt
hắn không có chút ưu thế gì đáng nói.
Nhưng hành thi Hóa Thần Cảnh thì sao?
Tồn tại như vậy cũng không phải Chu Hằng có thể đối kháng, cho dù là hắn có Tử Diễm Thiên Long, nhưng áp chế của đại cảnh giới cũng đủ để cho
môn bí thuật này của hắn mất đi chín thành uy lực!
- Thật đúng là không để người bớt lo mà! Chu Hằng thở dài.
- Chu tiểu tử! Chúng ta phải tăng tốc độ nhanh hơn, nếu để cho Mao gia
có thời gian xuất ra hành thi lợi hại hơn, điều đó cũng không phải tin
tức tốt! Con lừa đen lo lắng nói.
Nếu thật để Mao gia có thời gian tạo ra hành thi Hóa Thần Cảnh, liền
hoàn toàn có thể quét ngang thiên hạ, biến toàn bộ thế giới thành một
thế giới có xác không hồn! Thậm chí, bọn họ có thể chăn nuôi nhân loại,
làm nguyên liệu cuồn cuộn không ngừng cung cấp cho hành thi!
Chỉ nghĩ như vậy đã khiến người ta sởn tóc gáy!
Huyền Càn đại lục, đến tột cùng phải hỗn loạn đến mức nào?
- Cũng chỉ có cách như thế! Chu Hằng nói.
Hai người một con lừa tiếp tục đi tới, gặp một cái thi thành liền càn
quét một cái. Tuy rằng không biết Mao gia gieo rắc thi họa có phải thực
dễ dàng hay không, nhưng Chu Hằng phá hủy từng cái khẳng định càng thêm
dễ dàng, một chưởng đánh xuống ngay cả tường thành cùng hành thi đều bị
tiêu diệt, ngay cả con thi trùng cũng đừng mơ tưởng chạy thoát!
Liên tiếp hủy diệt ba mươi mấy tòa thi thành, Mao gia tổn thất thật lớn, rốt cục cũng khiến giới cao tầng Mao gia đứng ngồi không yên.