Chu Hằng vui mừng quá đỗi. Hắn hướng lên tay mình rạch mạnh một cái, da thịt nứt ra, máu chảy như suối. Nhưng chiếc phù văn nhỏ thứ hai ở trong cơ thể lưu chuyển, lập tức liền có một luồng lực lượng huyền ảo vô danh vọt tới, nhanh chóng phủ bằng miệng vết thương.
Da thịt trắng nõn bóng loáng, dường như chưa từng bị thương.
Chu Hằng trầm ngâm, hắn cẩn thận nghĩ lại quá trình vừa rồi.
Phù văn nhỏ vận chuyển là cần linh lực duy trì, nhưng so với thiêu đốt tinh huyết để trị thương, cái giá phải trả này liền nhỏ đến gần như có thể xem nhẹ không tính đến.
Không trách khi Huyết Hà lão tổ thương nặng mới lành lại ở vào lúc suy yếu nhất, hóa ra linh lực của hắn toàn bộ dùng để tổ hợp phù văn chữa thương!
Chu Hằng trước tiên bất chấp tất cả, tận khả năng hoàn thiện phù văn thứ hai này. Từ hai mảnh vỡ phù văn đến ba, bốn, năm... mãi cho đến gần 30 cái.
Hắn ngừng lại một chút.
Phù văn nhỏ thứ hai này khi tổ hợp chính xác không hề có lực sát thương, chỉ có thể dùng để trị thương, khôi phục sức sống. Nhưng tổ hợp sai lầm lại giống như phù văn thứ nhất, sẽ bộc phát ra lực sát thương khủng bố.
Hơn nữa mục tiêu sát thương là chính mình!
Phù văn thứ hai có thể xưng là phù văn trị liệu, nếu là cái thứ nhất... bởi vì lực sát thương thật lớn, có thể xưng là phù văn công kích.
Trong lòng Chu Hằng đột nhiên có ý tưởng, hắn dùng phù văn trị liệu vận chuyển quanh mình, lại thử tổ hợp phù văn công kích.
Bùng!
Cả cánh tay phải của hắn đều bị nổ tung, ngay cả ngực phải đều bị lan đến. Nhưng ngay lúc đó phù văn trị liệu đã phát động, bảo hộ những khí quan trọng yếu của hắn như là nội phủ. Lấy ra một viên Hồi Xuân Đan nuốt vào, Chu Hằng tiếp tục vận chuyển phù văn trị liệu. Miệng vết thương lập tức nhanh chóng khép lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Phương pháp này khả thi!
Chu Hằng tiếp tục tổ hợp phù văn nhỏ thứ nhất có tính công kích. Có phù văn trị liệu bảo mệnh, lá gan hắn lớn hơn rất nhiều.
28, 29, 30... 41!
Chu Hằng lại ngừng lại. Không có biện pháp tiếp tục nữa, năng lực bảo mệnh của phù văn trị liệu đã không theo kịp lực phá hoại của phù văn công kích. Nếu hắn còn tiếp tục, tuyệt đối là bị phù văn công kích trực tiếp đánh nát, ngay cả phù văn trị liệu cũng không bảo vệ được hắn!
Đáng tiếc! Không thể vận chuyển phù văn trị liệu khi nghiên cứu phù văn trị liệu, nếu không hai loại hỗ trợ lẫn nhau, hắn có thể trực tiếp đem phù văn trị liệu hoàn toàn tổ hợp ra.
Hiện tại phù văn trị liệu tổng cộng có 27 mảnh vỡ phù văn, mà phù văn công kích thì nhiều tới 41 cái. Đã là rất cường đại rồi!
Ít nhất phù văn công kích này tuyệt đối lên được cấp bậc, bởi vì cho dù với trình tự linh lực của Chu Hằng hiện tại lại thêm có phù văn trị liệu đều suýt nữa liền bị một đòn liền nát!
Hắn tự tin cho dù Nhật Diệu Vương bị hắn bất ngờ không kịp đề phòng đánh một cái, không chết cũng tróc một lớp da!
Chỉ là kỳ quái là, vì sao khi hắn vận chuyển phù văn hiện ra là màu vàng chứ?
Nhân Uân Thiên Kinh của Hoặc Thiên là màu hồng phấn, mà Huyết Hà Thiên Kinh là màu máu. Cái này vào lúc Hoặc Thiên hoặc Huyết Hà lão tổ vận chuyển đều nhìn thấy rõ rành rành. Vì sao đến trên người hắn liền toàn bộ biến thành màu vàng chứ?
Kỳ quái!
Không nghĩ ra thì thôi, dù sao cũng chỉ là màu sắc mà thôi, chỉ cần uy lực không giảm là được rồi.
Chu Hằng đối với tiến cảnh của mình vẫn là tương đối hài lòng. Thời gian hiện tại đã không đủ cho hắn tiếp tục nghiền ngẫm phù văn nhỏ thứ ba. Hắn liền dứt khoát xuất quan, gọi con lừa đen lại lên "thuyền" rượu ăn uống một trận, rất nhanh liền tới cái ngày Thiên Bảo Các bắt đầu bán đấu giá.
Hắn và con lừa đen ra khỏi khoang thuyền, khi đi tới trên boong thuyền vừa khéo nhìn thấy Liên Hữu Hạo và Liên Tĩnh Hương cũng đang đứng ở đó.
- Chu huynh... Liên Tĩnh Hương đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền lộ ra vẻ áy náy: - Thật xin lỗi, quên đi báo cho ngươi một tiếng. Hôm nay hội đấu giá tương đối nhiều người, cho nên một tấm thẻ thông hành chỉ có thể mang thêm một người. Các ngươi chỉ có thể ở lại chỗ này!
Chu Hằng đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới tỉnh ngộ. Hóa ra hai người của Liên gia này cũng muốn đi hội đấu giá, nhưng bọn họ lại cho là mình muốn thơm lây, theo bọn họ cùng đi.
Liên Hữu Hạo lộ ra một tia không vui. Hắn thấy Chu Hằng cho dù quy thuận Liên gia cũng chỉ là một hạ nhân, một thực khách, chủ nhân làm việc nào cần khách khí với tôi tớ? Thái độ của Liên Tĩnh Hương bày ra quá thấp, thật là có tổn hại uy nghiêm của gia tộc.
Tuy nhiên hắn lòng dạ sâu, vẻ không vui này chỉ thoáng hiện liền bị hắn giấu đi, dù sao Chu Hằng quả thật là một nhân tài đáng giá mời chào.
- Ha ha ha, không sao, ta chỉ đi nhờ thuyền, mượn Lưu Vân Toa của các ngươi đi qua xem xem, có lẽ còn có thể mua chút đồ vật! Chu Hằng nói.
Hội đấu giá là hội đấu giá, buôn bán bình thường của Thiên Bảo Các cũng sẽ không bởi vì hội đấu giá mà dừng lại.
Liên Tĩnh Hương đối với năng lực của Chu Hằng vẫn là hết sức coi trọng, trong nháy mắt này đều có xung động đem vị trí của mình nhường cho Hương Hương. Chỉ là nàng biết điều này khẳng định sẽ không đạt được sự đồng ý của Liên Hữu Hạo.
- Chu huynh, thật sự rất xin lỗi! Nàng nghiêm mặt nói.
Lúc này Chu Hằng đều thấy có chút ngượng ngùng, lát nữa hắn cũng đường hoàng tiến vào phòng đấu giá chẳng phải là sẽ bị nàng lườm nguýt mà chết?
Vẫn là khiêm tốn một chút, chờ bọn họ tiến vào trước mình mới vào thôi. Hắn cũng không muốn làm mình quá mức rêu rao.
Liên Hữu Hạo gọi ra Lưu Vân Toa, ba người một lừa ngồi lên. Vù một cái, phi toa bắn ra, chỉ mấy phút sau liền vượt qua khoảng cách xa xôi, đi tới gần một chiếc tinh thuyền siêu cấp lớn.
Tinh thuyền của Liên gia đã xem như là hết sức khổng lồ, nhưng so với tinh thuyền cấp bậc quái vật lớn này lại ngay cả xách giày cũng không xứng!
Ít nhất phải 100 tinh thuyền của Liên gia cộng lại một chỗ mới có thể so với chiếc này.
Thể tích của tinh thuyền khi đạt tới mức độ nhất định, cứ gia tăng một phần tiêu hao đối với tài liệu, nhiên liệu đều tăng lên rất nhiều. Toàn bộ Tiên giới thế lực có thể làm ra tinh thuyền khổng lồ như vậy tuyệt đối không nhiều!
Lưu Vân Toa lại nhoáng lên một cái liền xuất hiện ở trên boong chiếc tinh thuyền khổng lồ này. Ba người một lừa xuống dưới, Liên Hữu Hạo liền đem Lưu Vân Toa thu vào.
Lúc này liền có một người hầu áo xám đi tới, nói: - Bốn vị, các ngươi là tới tham gia hội đấu
giá sao?
- Ừ! Liên Hữu Hạo gật gật đầu, từ trong tay áo đưa ra một tấm thẻ. Hắn đã sớm nộp tiền ký quỹ, cũng xem như là kẻ tiền của dồi dào.
- Hai vị này... Người hầu áo xám kia nhìn về phía Chu Hằng và con lừa đen. Chỉ có một tấm thẻ thông hành, nhưng bọn họ lại có bốn người, còn thiếu một tấm.
- Chúng ta chỉ là xem xem! Chu Hằng cười cười, cũng không đem tấm thẻ khách quý trong pháp khí không gian kia ra.
Người hầu áo xám gật gật đầu, cười nói: - Mời quý khách tùy tiện xem! Lại hướng về Liên Hữu Hạo và Liên Tĩnh Hương nói: - Hai vị mời đi theo ta!
Hắn dẫn hai người Liên gia vào trong tinh thuyền, cũng không biết rẽ đông quẹo tây đi đâu mất.
Chu Hằng thì không hoảng không vội, cách bắt đầu buổi đấu giá còn có một giờ, nguyên bản hắn ra ngoài sớm như vậy là muốn dùng thân thể trực tiếp vượt qua hư không mà tới, nhưng sau khi đi nhờ thuyền lại sớm hơn rất nhiều.
Trên boong thuyền không có bao nhiêu người, hơn nữa cũng không nhìn thấy cảnh tượng gì. Một vùng hư không tối đen như mực, sau đó là một đống lớn tinh thuyền như sao điểm xuyết. Mới nhìn có chút rung động, nhưng thời gian dài cũng vẫn là như vậy.
- Chu tiểu tử, chúng ta mau vào đi! Con lừa đen không ngừng thúc giục.
Hội đấu giá này đương nhiên đều là bảo bối, vừa nghe tới hai chữ bảo bối con lừa đê tiện này liền nóng ruột.
- Đợi thêm lát nữa!
Chu Hằng vẫn không vội, lúc này tiến vào cũng là chờ, còn không bằng ở bên ngoài thanh tĩnh hơn.
Trong khi bọn họ chờ đợi, không ngừng có khách tới. Chu Hằng cũng nhìn thấy rất nhiều nhân vật cường đại, có mấy người vừa bước lên tinh thuyền, cả thân thuyền đều run lên một hồi, dường như không chịu nổi nhân vật như vậy phải vỡ nát.
Đó tuyệt đối không phải là cường giả Sáng Thế Cảnh!
Chu Hằng từng ra mắt Sáng Thế Đế, càng đã thấy chiến đấu cấp bậc Sáng Thế Đế, mặc dù không được lợi gì, nhưng hắn lại rõ ràng hơi thở lực lượng cấp bậc Sáng Thế Cảnh. Mấy người này mạnh là mạnh, nhưng còn không đến cái loại tầng thứ đó.
Hẳn là cường giả Thăng Hoa Cảnh!
Hội đấu giá lần này phỏng chừng còn không hấp dẫn được nhân vật Sáng Thế Cảnh, cái loại hội đấu giá cấp bậc cao nhất đó hẳn là cử hành trong Tuyệt Tiên Thành.
Nhưng cường giả Thăng Hoa Cảnh đến, nếu là bọn họ muốn mua món bảo vật này, những người khác dám tranh với bọn họ sao? Không sợ vừa rời khỏi tinh thuyền liền bị bọn họ làm thịt?
Lại tưởng tượng, ngay cả cường giả Thăng Hoa Cảnh đều bị hấp dẫn tới, hội đấu giá lần này tuyệt đối có cái để xem!
Hơn nữa, Cố Hồn Đan hắn buổi đấu giá chính là đối với cường giả Thăng Hoa Cảnh, võ giả Nhật Diệu Cảnh căn bản không dùng được. Nếu là những đại lão này không tới lại làm sao có thể bán ra giá cao chứ?
Đến đi! Đến thêm mấy người, đem giá của Cố Hồn Đan xào lên cao!
Qua hơn 40 sau, Chu Hằng mới nói với con lừa đen: - Đi, chúng ta nên đi vào!
- Đã sớm nói với ngươi rồi! Con lừa đen vội muốn chết.
Bọn họ đi tới cửa khoang, khéo chính là, tiếp khách bên đó chính là người hầu áo xám lúc trước. Bởi vì nhận ra Chu Hằng và con lừa đen, hắn tự nhiên cũng không tiến lên chào hỏi, chức trách của hắn hôm nay chính là chiêu đãi khách quý đến hội đấu giá.
Nhưng hắn lại phát hiện Chu Hằng và con lừa đen không ngờ đứng ở trước mặt hắn không đi, khiến hắn không khỏi nhíu nhíu mày, nói: - Khách quý, phiền toái nhường một chút, các ngươi chặn tầm mắt của ta!
- Nói gì thế, mắt chó coi thường người. Chúng ta muốn đi hội đấu giá! Con lừa đen kiêu ngạo vênh váo nói.
Người hầu áo xám vừa nghe, không khỏi lộ ra một tia tức giận. Một người một lừa này lại không có thẻ thông hành, đây không phải là tỏ rõ muốn tới gây rối sao?
- Thật có lỗi, ta vừa rồi không nghĩ ra, thẻ thông hành không có lại có một tấm thẻ khách quý! Chu Hằng ngăn cản con lừa đen làm ồn ào. Con lừa đê tiện này chỉ biết trêu chọc cừu hận cho hắn, đem tấm thẻ khách quý kia trong pháp khí không gian lấy ra.
Người hầu áo xám vốn đã chuẩn bị nổi giận, gọi người tới đuổi hai kẻ quấy rối này. Nhưng khi nhìn thấy thẻ khách quý, khí thế của hắn lập tức như bóng xì hơi. Cầm thẻ khách quý chính là khách tôn quý nhất của Thiên Bảo Các, nếu hắn dám bất kính đối với khách quý là sẽ bị nghiêm trị.
Hắn trong lòng mắng thầm Chu Hằng giả ngu, trêu chọc nhân vật nhỏ như hắn có ý tứ sao? Nhưng trên mặt hắn lại không dám biểu lộ ra chút nào, ngược lại lộ ra tươi cười đầy mặt: - Khách nhân tôn quý, xin theo ta!
- Tiểu nhân! Con lừa đen thè cái lưỡi thật dài, khinh thường một câu, nhưng thanh âm cũng không nhỏ, đủ cho người hầu áo xám nghe thấy rõ ràng.
Người hầu áo xám đó mặt đều tái. Tại sao lại có con lừa đê tiện như vậy. Rõ ràng là bọn họ trêu người, làm sao ngược lại là chính mình thành tiểu nhân? Hắn đen mặt đem Chu Hằng và con lừa đen tới một gian phòng bao, sau khi mời một người một lừa vào, chạy đi như chạy nạn.
Con lừa đen không khỏi cười to.
- Con lừa, ta có từng nói qua ngươi rất đê tiện hay chưa?