Chu Hằng nhìn thoáng qua Trần Khải Long, thản nhiên nói: - Ngươi ngồi qua một bên trước, ta đang dạy người khác tu luyện.
Trần Khải Long đầu tiên là sửng sốt, sau đó tức giận!
Tiểu tử này cho rằng mình là ai, có thể tùy ý ra lệnh? Hắn chính là
cường giả Ích Địa nhị trọng thiên à, ở toàn bộ Bạch Minh Thành có thể
đứng vào tốp 10, thậm chí tốp 5 cường giả, không ngờ lại bị người khinh
thường bảo đứng qua một bên.
- Ha ha ha! Trần huynh tựa hồ bị người ta miệt thị à. La Ngọc Phù khoanh tay tiến vào, mà ở phía sau hắn, Triệu Tứ Lưỡng giống như quỷ ảnh cũng
đi tới, mặt lại hoàn toàn không có chút biểu tình gì.
Trần Khải Long giận dữ trong lòng, nhưng mà La Ngọc Phù, Triệu Tứ Lưỡng
không kém hắn chút nào, La gia, Triệu gia cũng không kém Trần gia chút
nào, hắn căn bản không làm gì được hai người này!
Hắn cũng không thèm nhìn Chu Hằng, nói: - Người cuồng ngạo thì sẽ chết rất nhanh.
Những lời này là nói cho hai người La Ngọc Phù nghe, hắn cũng không chịu làm yếu thế uy danh của Trần gia! Mà vì có hai người ngoài này ở đây,
hắn cũng không đề cập tới chuyện Thanh Linh Tham, miễn để hai đại gia
tộc này mơ ước, như vậy thật sự không tốt lắm.
Chu Hằng sờ sờ đầu Hồ Nhân, nói: - Tiểu nha đầu, quyền pháp dạy ngươi, ngươi đã nhớ kỹ chưa?
- Ừ/ Hồ Nhân liên tục gật đầu.
- Tốt, ba lão gia hỏa này chính là đối thủ của ngươi! Ngươi là con nít,
bọn họ là người già, rất vừa vặn có đúng hay không? Chu Hằng chỉ vào ba
người Trần Khải Long nói.
- Ừ! Hồ Nhân lại liên tục gật đầu, nàng nào biết thực lực võ giả thế
gian có phân chia, ở trong ý nghĩ ngây thơ của nàng, tự nhiên càng già
càng vô dụng. Giống như trong thôn nàng, lão nhân gia cũng không trồng
trọt, vào núi săn bắn được nữa.
Không có biện pháp, tuổi già thì sức yếu thôi!
Nàng nhìn ba người Trần Khải Long nói: - Ba vị lão gia gia. Tiểu Nhân sẽ chú ý, sẽ không đả thương các ngươi đâu.
- Phốc!
Ba người Trần Khải Long thiếu chút nữa hộc máu. Không ngờ bị một tiểu
nha đầu miệt thị như vậy! Nhưng bọn nào cần chấp nhặt với một tiểu nha
đầu chưa dứt sữa chứ, loại tiểu nhân vật này tiện tay một chưởng chụp
chết là được rồi. Đáng ghét chính là Chu Hằng, không ngờ để một đứa bé
đi ra làm nhục mình như vậy!
Vốn La Ngọc Phù, Triệu Tứ Lưỡng chỉ đến xem náo nhiệt, Trần gia là đối
thủ cạnh tranh của bọn họ, tự nhiên vui mừng khi thấy có người xúc phạm
quyền thế của bọn họ. Nhưng mà nằm cũng trúng đạn, bọn họ không thể nhẫn nhịn được nữa!
- Tiểu tử thật cuồng.
- Không biết trời cao đất rộng!
Bọn họ đều hừ nói, mặt đầy sát khí, ở Bạch Minh Thành còn chưa có người nào dám nói với bọn họ như thế đấy.
Thấy hai người La Ngọc Phù phản ứng như thế, Trần Khải Long chợt cảm
thấy trong lòng cân bằng nhiều hơn, rốt cục không còn một mình bị khinh
bỉ! Nhưng mà hai nhà La, Triệu cứng rắn nhúng tay vào, vậy làm sao bây
giờ?
Lão già lại bắt đầu nhức đầu. Chu Hằng cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ đầu
Hồ Nhân, nói: - Ta giúp ngươi đề thăng tu vi một chút rồi tiếp tục đánh
nhau!
Hắn truyền linh lực, thân thể Hồ Nhân lập tức xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hắn bây giờ chính là Thăng Hoa Hoàng, nhấc tay một cái là có thể tạo ra
được một cường giả Hóa Thần Cảnh đấy! Nếu bỏ cái giá cao hơn, thậm chí
hắn có thể trực tiếp biến một phàm nhân thành Nhật Diệu Cảnh, nhưng cái
giá phải trả chính là tu vi hắn tụt xuống!
Nhưng chỉ để Hồ Nhân tăng lên tới Khai Thiên Cảnh thì không cần tốn nhiều sức.
- Tiểu tử. Không cần giả thần giả quỷ, ra... Hả! Trần Khải Long đang
muốn khiêu chiến Chu Hằng, hắn vạn phần không muốn để cho hai nhà La,
Triệu gia tham dự vào. Nhưng mà lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn liền sợ
ngây người.
Không chỉ là hắn. La Ngọc Phù và Triệu Tứ Lưỡng cũng giống như gặp quỷ vậy.
Bởi vì dưới ánh mắt của bọn họ, tiểu nha đầu rõ ràng chưa từng có tu luyện qua kia lại có thể nhìn thấy rõ tu vi đang gia tăng.
Luyện Thể tầng một, tầng hai, tầng ba... Tầng mười, đột phá! Tụ Linh
nhất trọng thiên, nhị trọng thiên, tam trọng thiên. Đột phá! Sơ Phân
nhất trọng thiên... Ích Địa nhất trọng thiên! Cứ như vậy chỉ trong mấy
cái chớp mắt, Hồ Nhân đã là Ích Địa Cảnh. Hơn nữa còn chưa dừng lại a!
Ích Địa nhị trọng thiên, tam trọng thiên, Khai Thiên Cảnh!
- Được rồi, đi ra đánh với bọn họ đi! Chu Hằng thu tay về, xoa xoa đầu Hồ Nhân.
- Đại ca ca, ta sao cảm thấy cả người tràn đầy khí lực? Hồ Nhân kỳ quái
nói, từ phàm nhân lập tức biến thành cao thủ Khai Thiên nhất trọng
thiên, nàng đương nhiên chưa thích ứng.
- Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng đánh chết người là được! Chu Hằng nói đùa.
Hồ Nhân lại gật gật đầu, nghiêm túc nói: - Tiểu Nhân biết!
Nàng đi ra ngoài, tiến tới phía ba người Trần Khải Long.
Ba lão già này mặt co giật, dường như muốn ngất bất cứ lúc nào vậy.
Gặp quỷ a!
Bọn họ mất cả đời mới tu luyện đến Ích Địa nhị trọng thiên, đời này có
thể xông lên Ích Địa tam trọng thiên, nhưng mà nếu không có cơ duyên đặc thù, phỏng chừng đời này bọn họ chỉ dừng lại ở Ích Địa tam trọng thiên, chỉ có thể ngượng vọng Khai Thiên Cảnh mà thôi.
Nhưng mà ngươi nhìn người ta xem, trong nháy mắt đã từ một người phàm tục lên tới Khai Thiên nhất trọng thiên!
So ra, bọn họ cố gắng để làm gì? Bọn họ phấn đấu để làm gì?
Nhưng mà ánh mắt bọn họ lại nhầm sao? Trên đời sao lại có chuyện kỳ lạ như thế? Đây con bà nó là ăn tiên đan a!
Hồ Nhân vọt lên, ra quyền!
Hưu, thình thịch!
Nàng trước đó vẫn chỉ là một người phàm tục, còn chưa thích ứng được
linh lực trong cơ thể, vừa nhảy lên đã vọt qua đầu ba người kia, va vào
vách tường, lực lượng Khai Thiên nhất trọng thiên cường đại cỡ nào, vách tượng bị chấn cho vỡ vụn.
Hồ Nhân vẻ mặt khó tin, nàng tự nhiên không rõ vì sao tốc độ của mình
lại nhanh như vậy, lực lượng lại mạnh như thế, hơn nữa thân thể vốn mềm
mại lại như biến thành vũ khí mạnh mẽ vậy!
Ba người Trần Khải Long vẻ mặt thận trọng, một tiếng nổ kia khiến bọn họ từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nhao nhao dùng ánh mắt vô cùng kính sợ tập
trung nhìn Chu Hằng.
Người thanh niên này, nhấc tay một cái đã tạo ra một gã cường giả Khai Thiên nhất trọng thiên à!
Thần tiên, đây nhất định là thần tiên!
Nếu không thế gian có ai có thể làm được? Cho dù Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh
cũng không làm được.
Trần Khải Long lại muốn té xỉu, nhân vật như vậy lại ham Thanh Linh Tham sao? Người ta tiện tay có thể tạo ra một cường giả Khai Thiên Cảnh, sao lại tham lam Thanh Linh Tham của bọn họ chứ? Đừng nói một gốc cây Thanh Linh Tham, cho dù 1000 gốc, 1 vạn gốc, người ta cũng không có hứng thú
nhìn một chút a!
Hồ Nhân xoay người lại, thân hình vừa động, lại phát động công kích. Lần này chính xác hơn một chút.
Tuy rằng một quyền kia còn cách mấy trượng, nhưng mà ai bảo nàng có lực
lượng Khai Thiên Cảnh chứ, dư ba cũng đã làm cho cho Ích Địa Cảnh kêu
cha gọi mẹ, ba người Trần Khải Long tự nhiên chỉ có gà bay chó sủa phân, làm sao còn phản kích được nữa?
Đừng nói bọn họ có thắng được cường giả Khai Thiên Cảnh hay không, dù
đánh thắng thì thế nào? Có Chu Hằng ở bên trông chừng, bọn họ dám ra tay sao?
Vị này chính là thần tiên đấy, một niệm toàn bộ Bạch Minh Thành đều bốc hơi khỏi trần gian đó.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Bọn họ vốn kém hơn Hồ Nhân một đại cảnh giới, trong lòng lại có chỗ cố
kỵ, tự nhiên càng thêm trứng chọi đá, đợi Hồ Nhân hơi thích ứng lực
lượng của mình, bọn họ đều bị đánh bay ra ngoài.
Bên ngoài khách điếm, mọi người đều không dám tiến vào, chỉ có thể giỏng tai nghe động tĩnh, bỗng nhiên chợt thấy ba đạo nhân ảnh bay ra.
Trời, chính là ba người Trần Khải Long vừa mới đi vào!
Điều này sao có thể!
Đó chính là ba vị cao thủ siêu cấp Ích Địa nhị trọng thiên a, chỉ có lão tổ ba đại hào môn mới có thể trấn áp được bọn họ đấy!
Đám tộc nhân Trần gia hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt đầy cổ quái, không ngoài sở liệu, ngay cả Thái thượng nhị trưởng lão đều nằm xuống, cũng không
biết hắn có tự sát bảo vệ tôn nghiêm hay không?
- Thật sự rất xin lỗi, Tiểu Nhân không khống chế được lực đạo, đả thương ba vị lão gia gia! Hồ Nhân cũng nhảy ra ngoài, liên tục cúi người xin
lỗi.
Phốc!
Người xung quanh đều há mồm, trợn mắt, này này này, ba vị cường giả là
do tiểu cô nương này đả thương? Nói đùa sao, tiểu cô nương này nhiều lắm mới mười hai mười ba tuổi, làm sao có thể có được lực lượng đánh bại
Ích Địa nhị trọng thiên chứ?
Hơn nữa còn cùng đánh bại ba vị!
Tuy rằng xấu mặt ở trước mặt mọi người, nhưng mà ba người Trần Khải Long ngay cả hận cũng không dám hận, sự cường đại của Chu Hằng đã vượt ra
khỏi cực hạn tưởng tượng của bọn họ rồi! Giống như bọn họ bị Hóa Thần
Cảnh đánh bại, bọn họ sẽ mất mát sao? Sẽ không, chỉ sẽ cảm thấy vinh
hạnh, bởi vì bọn họ lại được giao thủ với người mạnh như vậy.
Hiện tại mặc dù Chu Hằng không ra tay, nhưng mà hắn lại tự dạy dỗ ra một cao thủ so chiêu với bọn họ, đây là vinh hạnh của bọn hắn a!
- Vãn bối Trần Khải Long, Triệu Tứ Lưỡng, La Ngọc Phù bái kiến tiền bối! Dù sao đã nằm trên mặt đất, bọn họ cũng không đứng dậy, cùng quỳ bái
kiến.
Nếu vị đại năng vô thượng này cao hứng, chịu thành toàn cho bọn họ lên Khai Thiên Cảnh cũng không thành vấn đề a!
Người bên ngoài chỉ cảm thấy nghĩ không nổi, Trần Khải Long tức giận đến trả thù, sao vừa đi vào đã bị đánh bay ra ngoài rồi? Nằm xuống còn
không tính, cũng không đứng lên mà lại quỳ lạy, đây là chuyện gì xảy ra?
Hơn nữa, hai nhà La, Triệu sao lại thế này, sao bọn họ cũng như chó thấy chủ vậy?
Kinh bỉ nhất chính là mấy người Trần gia, vừa rồi Trần Khải Long còn
giội máu chó lên đầu mắng bọn họ, nhưng còn bây giờ thì sao? Chỉ chớp
mắt đã tự mình quỳ xuống. Còn biết xấu hổ hay không?
Hồ Nhân chưa từng thấy qua như vậy, lập tức sợ hãi rụt về, chạy tới bên
cạnh Chu Hằng, từ lúc nàng từ phàm nhân trở thành Khai Thiên Cảnh có mấy phút, làm sao kịp thích ứng chứ!
Chu Hằng thản nhiên nói: - Không nên tới sinh sự nữa, rời đi thôi!
- Vâng, vâng! Tuy rằng không được Chu Hằng chỉ điểm có chút đáng tiếc,
nhưng người ta là tồn tại gì, nói mấy câu với bọn họ thì đã là thiên ân
vạn trọng rồi! Ba người vội vàng cùng tộc nhân mình rời đi, cũng nghiêm
lệnh không ai được tới đây nữa.
Kể từ đó, tự nhiên không còn người nào dám đến quấy rầy Chu Hằng nữa,
thừa dịp này, Chu Hằng vừa chờ người, vừa chỉ dạy Hồ Nhân tu luyện.
Tiểu nha đầu căn cốt rất tốt, ngộ tính cũng không kém, rất nhanh đã
thích ứng thân phận võ giả, cũng có chút trầm mê trong đó, cả ngày đều
cùng quyền đá chân.
Nơi này cũng có truyền thuyết tiên nhân, hơn nữa không giống với Phàm
giới cần phá mở hư không mới có thể tiến vào Tiên giới, nghe nói, nơi
này thông qua một tòa Tiên Kiều là có thể tới Tiên giới. Tuy nhiên, Tiên giới nơi này không gọi là Tiên giới, mà được xưng là Tiên vực.
Sau khi đạt tới Hóa Thần Cảnh, võ giả đã có thể thử đi độ đăng Tiên Kiều, qua được thì thành tiên!
Chu Hằng nghĩ, trong cánh cửa thần bí kia phun ra yêu thú cấp bậc Sáng
Thế Cảnh, đã nói rõ tuyệt đối là tới từ Tiên vực, hơn nữa còn là nơi
phẩm giai cực cao.
Như vậy, mục tiêu chuyến đi này của hắn rất rõ ràng, chính là tìm được tòa Tiên Kiều này.