Nửa tháng sau, Chu Hằng rốt cục chờ được kẻ giết người phóng hỏa kia.
Thần ý của hắn có thể bao phủ toàn bộ Bạch Minh Thành, bởi vậy khi hỏa
nhân phong trần mệt mỏi quay về, ý niệm vừa động, cũng không vội hành
động, mà chờ bọn họ tiến vào một nhà quyền thế, hắn mới mang theo đám
người Hồ Nhân tới.
- Uy uy uy, vì sao ngươi không chịu dạy chúng ta tu luyện? Hồng Long nữ
hoàng cưỡi trên lưng con lừa đen, con lừa đê tiện này lè lưỡi, một bộ
sắp chết vậy. Trong bản năng của con lừa đê tiện này tràn ngập sợ hãi
Hồng Long nữ hoàng, không ngờ không phản kháng, mà nhẫn nhục chịu đựng.
Chu Hằng gãi gãi đầu, thầm nghĩ hai vị cần tu luyện sao, chỉ cần rời
khỏi đây, áp chế pháp tắc biến mất, lập tức có thể khôi phục trí nhớ và
tu vi... Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của hắn mà thôi.
- Người ta xinh đẹp như vậy, cùng lắm thì cho ngươi cơ hội theo đuổi. Hồng Long nữ hoàng ném cho Chu Hằng nột cái mị nhãn.
Chu Hằng toàn thân run lên, nàng hiện đang làm nũng, về sau rời khỏi đây nhớ lại việc này, có thể xấu hổ mà giết hắn diệt khẩu hay không? Hắn
vội vàng xua tay, nói: - Nhân, yêu thù đồ, ta xin miễn cho.
Hắn không giấu giếm, nói ra thân phận của hai nàng, chỉ là hai vị Long
Hoàng đã mất đi tất cả trí nhớ, chỉ nửa tin nửa ngờ, chỉ cho rằng hắn
keo kiệt không chịu truyền thụ công phu cho các nàng.
Với thủ đoạn lúc này của Chu Hằng, đoàn người bọn họ tự nhiên thần không biết, quỷ không hay xuất hiện ở quý phủ đám người phóng hỏa kia.
Lưu phủ.
Đây là một thế gia ở Bạch Minh Thành, người mạnh nhất gia tộc có tu vi
Ích Địa nhị trọng thiên, còn kém một bậc tam đại hào môn, nhưng cũng
không thể coi thường. Ở trong thành vẫn thuộc loại gia tộc tu võ đỉnh
cao.
Nhìn cảnh phô trương trước của là biết, một hàng tám người, bốn hàng 32
đại hán đứng dàn ra. Mỗi người đều có tu vi Tụ Linh Cảnh, tản ra khí thế hung thần ác sát. Chỉ dựa vào trận thế này cũng đủ khiến cho thường
nhân sợ chết khiếp.
Nhìn thấy đoàn người Chu Hằng tiến lại, 32 đại hán kia đều cùng trừng mắt.
Cái gọi là thiên phu sở chỉ (xúc phạm nhiều người nổi giận), không tội
cũng chết, 32 võ giả Tụ Linh Cảnh cùng nhìn trợn mắt nhìn, áp lực này
với người thường quả thực nặng như Thái Sơn, bị hù chết cũng không phải
nói quá.
Hồng Long nữ hoàng liên tục vỗ ngực, gương mặt xinh đẹp trắng nhợt nói: - Muốn ăn thịt người a, trợn mắt ra vậy làm gì?
Chu Hằng khí thế hơi đổi, nói: - Gọi gia chủ của các ngươi ra đây.
Hắn là Thăng Hoa Hoàng. Võ đạo không biết mạnh hơn những người này bao
nhiêu lần, mặc dù chỉ lộ ra một phần ức vạn khí tức, nhưng mà vẫn ép cho mấy người này sắc mặt trắng bệch, hô hấp khó khăn.
Đây là Chu Hằng dùng khí thế đè người, đáp lại bọn họ, bình thường khẳng định có không ít người thường bị bọn họ dọa sinh bệnh, đó là một giáo
huấn nho nhỏ.
32 người kia như mắc trọng bệnh, đầu chảy ròng mồ hôi lạnh, nào dám mạnh miệng với Chu Hằng, bốn người lập tức vào phủ bẩm báo. Những người khác lại nơm nớp lo sợ phòng vệ Chu Hằng, đây là chức trách của bọn hắn.
- Ngươi đúng là tri kỷ nha! Hồng Long nữ hoàng lại cho Chu Hằng một cái
mị nhãn, còn tưởng rằng Chu Hằng đang giúp nàng xả giận.
Chu Hằng chỉ làm như không thấy, nếu hắn không muốn bị giết người diệt
khẩu. Vậy bây giờ tốt nhất không nên nhấc lên quan hệ với Hồng Long nữ
hoàng, nếu không khó đảm bảo sau khi nàng khôi phục trí nhớ và thực lực
sẽ không thẹn quá hóa giận, giết người cho hả giận.
Đương nhiên càng có khả năng ngay cả khẩu nàng cũng lười diệt!
- Người nào dám đến Lưu gia ta quấy rối? Trong tiếng gầm giận dữ, trong
phủ bay ra một trung niên nam nhân. Dáng người thon dài, diện mạo khá
tuấn dật, chỉ là mặt đang giận dữ.
Mà khi hắn thấy rõ đoàn người Chu Hằng. Lập tức lộ ra vẻ kiêng kỵ. Tuy
rằng ba nhà Trần, La, Triệu phong tỏa tin tức, nhưng mà hôm đó có nhiều
người tận mắt thấy như vậy. Không có khả năng một chút tin tức cũng
không lộ ra ngoài, đặc biệt Lưu gia cũng chỉ kém bọn họ một bậc mà thôi.
Nhưng mà dù sao cử chỉ nghịch thiên của Chu Hằng chỉ có ba người Trần
Khải Long thấy tận mắt, bọn họ tự nhiên không có khả năng tiết lộ ra
ngoài, bởi vậy các gia tộc võ đạo khác trong thành cũng chỉ biết trêu
chọc đoàn người Chu Hằng là không tốt, ngay cả ba nhà Trần, Triệu, La
cũng phải kính nhi viễn chi đấy.
Trung niên hán tử Lưu gia đảo qua đám người Chu Hằng một lần, lập tức so sánh số lượng hai bên, nào dám hành động thiếu suy nghĩ?
Hắn vẻ mặt căng thẳng, ôm quyền, nói: - Không biết mấy vị khách quý giá lâm, không tiếp đón từ xa, xin tha thứ vì sự thất lễ.
Hắn dù sao chỉ có tu vi Sơ Phân tam trọng thiên, nhưng mà nghe nói người ta ngay cả Ích Địa nhị trọng thiên cũng đánh cho nằm bẹp xuống, hắn nào có tư cách phách lối.
Chu Hằng vẻ mặt hờ hững, nói: - Gọi chủ nhà người ra đây.
- Vâng, vâng. Người nọ vội vàng gật đầu, mấy người này quá mạnh mẽ, để gia chủ đi ra nghênh đón cũng không tính là quá phận.
Chỉ một lúc sau, chỉ thấy một lão đầu hơn năm mươi tuổi từ bên trong đi
ra, một thân áo gấm màu đỏ thắm, rất có uy nghiêm. Hắn đúng là gia chủ
Lưu gia Lưu Điển, sau khi nghe tin đám người Chu Hằng đăng môn, không
khỏi hoảng sợ, vội vàng chạy ra.
- Lão phu Lưu Điển, ra mắt mấy vị khách quý! Hắn nhanh bước ra vái chào.
Chu Hằng thờ ơ, chỉ chỉ Hồ Nhân, nói: - Tiểu cô nương này chính là trẻ
mồ côi ở Hồ gia thôn, các ngươi đưa mẫu thân của nàng đi đâu? Lúc trước
hắn đã dùng thần thức quan sát, trong đám người phóng hỏa kia không có
nữ giới.
Lưu Điển không khỏi run lên trong lòng, chuyện gia tộc này phái người đi Hồ gia thôn là hành động bí mật a! Hơn nữa, đó chỉ là một cái thôn nho
nhỏ ở phàm nhân thôi, sao lại dính dáng tới nhân vật cường đại như Chu
Hằng chứ?
Mà tiểu cô nương này... Đám ngu xuẩn này, sao còn lưu lại người sống chứ?
Lưu Điển vội vàng lớn tiếng cười rộ lên, cười là một loại học vấn, có
thể dùng để che dấu được nhiều chuyện, cũng có thể che giấu tâm tình
trong lòng. Trong lúc cười to, hắn đã điều chỉnh được tâm tình nói: -
Thứ cho lão phu hồ đồ, thật sự không rõ khách quý nói gì.
Chu Hằng cũng không có ý nói nhảm với hắn, tâm niệm vừa động, xoạt xoạt
xoạt, 17 nam nhân đột nhiên xuất
hiện, từng người ngã xuống đất, tuổi
khác nhau, nhưng thực lực đều đạt tới Tụ Linh Cảnh.
Người Lưu gia chị chấn kinh như lồi mắt ra rồi, có mấy người không tự chủ được cả người nhũn ra ngã xuống đất!
Đây, đây là thủ đoạn gì?
Đột nhiên đem người tới đây, quả thực chính là thần tiên a!
Mà có một ít nhân vật cao tầng sắc mặt càng thêm khó coi, bởi vì 17
người này đúng là người Lưu gia phái đến Hồ gia thôn giải quyết việc
công! Chu Hằng không ngờ một ý niệm bắt 17 người này lại đây. Bọn họ đã
hoàn toàn bị bắt lại chỉ vì một ý niệm.
- Người đâu? Chu Hằng bình tĩnh hỏi.
Hồ Nhân lúc này cũng hiểu được, vội la lên: - Mẹ ta đâu! Các ngươi giấu
mẹ ta đi đâu? Nàng hiện tại chính là Khai Thiên Cảnh. Mấy ngày trước đó
đã củng cố cảnh giới, vừa hô lên, khí tức Khai Thiên Cảnh tràn ra. Ép
cho người Lưu gia không thở nổi.
- Ngươi, mẹ ngươi! Lưu Điển kinh hãi mặt trắng bệch, nhưng giờ phút này
lại giống như chụp được một cái phao cứu mạng, vội vàng nói: - Ngươi là
con gái Như Vân? Mẹ ngươi có phải tên là Lưu Như Vân hay không? Đúng,
ngươi khẳng định là con gái Như Vân, ngươi và nàng lúc trẻ giống nhau
như đúc.
Chu Hằng thoáng sửng sốt, tình tiết chuyện này dường như phát triển theo hướng cẩu huyết nào đó.
- Mẹ ta gọi là Như Vân, nhưng ta không biết ngươi! Mẹ ta đâu, ngươi giấu mẹ ta đi đâu? Hồ Nhân vội vàng nói.
- Tiểu nha đầu. Đừng nóng vội! Đừng nóng vội! Mẹ ngươi rất khỏe mạnh,
lão phu là tộc nhân của mẹ con ngươi, chiếu theo bối phận chính là ông
cố ngoại của ngươi! Lưu Điển mặt tươi cười, hiền lành nói.
Nụ cười này lọt vào mắt người Lưu gia, không ít người đều lạnh lòng, vị
gia chủ này từ trước đến nay được xưng là hung ác âm hiểm, nụ cười hiền
lành kia xuất hiện trên mặt hắn đúng là không được tự nhiên cho lắm.
Lưu Điển lại vô cùng vui mừng, tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ, nhưng mà
tu vi đã là Khai Thiên Cảnh. Chính là tồn tại đứng đầu Bạch Minh Thành
à!
Thiên phú dị bẩm, độc nhất vô nhị!
Phải để cho nàng nhận tổ quy tông, như vậy Lưu gia nhờ vậy mà nhảy vọt
lên thành gia tộc đứng đầu Bạch Minh Thành à! Cái gì Triệu gia, cái gì
Hồ gia, Trần gia, về sau nào có chỗ cho bọn họ nói chuyện?
Ở trong mắt Lưu Điển, một tiểu nha đầu khẳng định rất dễ lừa gạt. Hơn
nữa, hắn cũng không nói sai, Lưu Như Vân chính là người Lưu gia. Chỉ là
mười mấy năm trước tự tiện chạy ra ngoài.
Hồ Nhân khờ dại thiện lương đúng là không sai, nhưng mà lại không ngốc.
Nàng tận mắt nhìn thấy thảm trạng Hồ gia thôn bị chà đạp, nào dễ dàng
tin tưởng lão già nhìn qua mặt mũi hiền lành này. Nàng chỉ kiên trì nói: - Mẹ ta đâu, giao mẹ ta ra đây!
Lưu Điển làm sao đáp ứng, nên biết rằng nếu thật sự giao Lưu Như Vân ra, chỉ sợ tiện tỳ kia câu đầu tiên chính là bảo con gái dủy diệt Lưu gia!
Hắn không thể qua loa tắc trách, chức trách của hắn chính là phải trấn
an Hồ Nhân.
Chu Hằng không nhịn được, nói: - Không nên nói vô nghĩa nữa, đem mọi
chuyện từ đầu chí cuối nói ra, còn có một câu vô nghĩa ta sẽ phế bỏ một
chi của ngươi, tự ngươi lo liệu đi.
Lưu Điển cả người đẫm mồ hôi lạnh, lúc trước thấy qua năng lực quỷ thần
của Chu Hằng, hắn đã đoán ra thực lực của Chu Hằng khẳng định còn vượt
xa Hồ Nhân! Hơn nữa, Chu Hằng chính là người trưởng thành, hắn làm sao
dễ bị lừa chứ?
Chu Hằng ánh mắt ngoan lệ nhìn, xoạt, huyết quang nhoáng lên một cái,
một cánh tay của Lưu Điển đã đứt tận vai, máu tươi điên cuồng phun ra.
- A... Lưu Điển đầu tiên sửng sốt một chút, lúc này mới không thể tin
kêu thảm lên, hắn chính là gia chủ Lưu gia, loại chuyện này hắn chưa
từng nghĩ lại phát sinh trên người của hắn.
Chu Hằng không hề có chút đồng tình, so với thảm kịch của Hồ gia thôn, hắn như vậy thì đáng là gì?
Thấy Chu Hằng lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn, Lưu Điển không khỏi run lên, vội vàng nói: - Ta nói! Ta nói! Hắn chỉ có tu vi Ích Địa nhất trọng
thiên, làm sao có năng lực mọc lại tay chứ?
Hắn không dám có chút giấu giếm, kẻ lại mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Thực ra, cũng không phải chuyện phức tạp gì.
Lưu Như Vân đúng là tộc nhân Lưu gia, tuy nhiên không phải chủ hệ, mà là chi hệ, cha mẹ bị yêu thú giết hại từ rất sớm. Nàng thiên phú khá tốt,
nhưng quan trọng hơn là dung mạo của nàng.
Nhưng mà cũng không đủ năng lực tự vệ, xinh đẹp cũng không phải chuyện tốt gì.
Một lần vô tình, nàng bị Thất thiếu gia Mã gia tại Kim Vân Thành nhắm
trúng, lấy nàng về không biết trở thành tiểu thiếp thứ mấy. Mã gia cũng
không biết mạnh hơn Lưu gia bao nhiêu, Lưu gia tự nhiên không dám không
tuân, nhưng mà Lưu Như Vân lại không cam lòng làm đồ chơi cho tên thiếu
gia quần áo lụa là, nàng chọn chạy trốn.
Vì thế có chuyện Hồ Nhân được sinh ra.
Nhưng mà mười mấy năm sau, nàng vẫn bị Lưu gia tìm được, cũng mang tới
tai ương ngập đầu cho Hồ gia thôn, mà nàng cũng bị đưa đến Mã gia ở Kim
Nguyên Thành, vị Thất thiếu gia kia nghe nói đến bây giờ đối với nàng
còn nhớ mãi không quên.