Một vầng trăng đỏ máu chiếu sáng khoảng không, lại tản ra khí tức cao quý, trong sáng nhưng lạnh lùng.
Hồng Nguyệt!
Chu Hằng thở dài, vừa thất vọng vừa lại có điểm hưng phấn.
Thất vọng là bởi vì đối phương là Hồng Nguyệt mà không phải Hoặc Thiên
hắn ngày đêm mong nhớ. Tuy nhiên Hồng Nguyệt đã xuất hiện, ngược là có
thể hỏi dò nàng một chút tin tức của Hoặc Thiên, chỉ hy vọng đối phương
có thể nói rõ chi tiết với mình!
Hồng Nguyệt chậm bước đi đến, một thân váy tơ lưới trắng như tuyết, tóc
đen thật dài phủ bờ vai, toàn thân không có một vật phẩm trang sức nào,
nhưng phong thái xuất trần tuyệt đẹp của nàng còn hơn bất kỳ vật làm đẹp gì.
Nàng vẫn như cũ hai chân trần, gót sen như ngọc không nhiễm một chút bụi trần, xinh xắn lả lướt, làm cho tâm thần người đều say.
Lão biến thái Cổ Thiên Vương này mặc dù là một lão sắc quỷ, nhưng khi
đối mặt với Hồng Nguyệt lão chỉ có sợ hãi mãnh liệt đến trái tim đều như sắp hỏng mất, toàn thân lão phát lạnh rung, đầu cúi gằm xuống sát mặt
đất, nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn.
Mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt này, cười tươi, sinh động, hoạt bát, so với
hình tượng lúc trước mở miệng một cái là "ta", nói một cái là "ngươi"... hoàn toàn không thể xem là một người.
- Cô nương đã khôi phục trí nhớ hoàn toàn à! Chu Hằng đột nhiên nói.
Hồng Nguyệt cười khúc khích, khẽ vỗ tay, nói: - Thông minh! Nên thưởng
cho ngươi thứ gì đây? Nàng đưa một ngón tay đặt trên môi, lộ ra vẻ suy
tư, bộ dáng xinh đẹp kia quả thực có thể làm mê say chết người!
Ngay cả Chu Hằng trái tim cũng không khỏi nhảy mạnh một chút. Dù sao nữ
nhân này là duy nhất có dung mạo có thể sánh cùng Hoặc Thiên, vẻ phong
tình quyết tranh hơn thua, là mầm tai hoạ siêu cấp! Hắn cố tự trấn định
tâm tình một chút, rồi nói: - Hoặc Thiên đâu?
- Thật là làm cho người ta thương tâm mà! Vì sao chỉ biết hỏi chuyện của sư... cũng không hỏi xem người ta khỏe hay không? Hồng Nguyệt ra vẻ hờn dỗi nói.
Chu Hằng nhếch miệng, nói: - Nhìn khí sắc của cô nương thế này hiển nhiên là rất khỏe mạnh. Tự nhiên không cần hỏi nhiều!
- Lễ nhiều người không trách, ta cũng không ngại đâu!
- ... Hồng Nguyệt! Hoặc Thiên hiện tại ở đâu? Chu Hằng có chút cấp bách khó dằn nổi.
- Hoặc Thiên ư...
Hồng Nguyệt ngắm nhìn Chu Hằng một hồi, rồi nói: - Nàng trở về Thái Hư tinh vực để thanh lý phản đồ rồi!
- Thiên Mệnh Chân Quân ư? Chu Hằng nhướng mày.
Thái Hư nhất mạch tuy rằng từ sau Thái Hư Thánh Nhân bị tổn hại lớn,
thực lực giảm mạnh, không còn cao cao tại thượng như trước, đúng ra
không còn là một trong 5 thế lực lớn cường đại nhất của toàn bộ Minh
giới. Nhưng dù sao lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hiện tại vẫn là một
trong thế lực cường đại nhất ở Minh giới!
Nếu nói như vậy, Thiên Mệnh Chân Quân chỉ được xem là cường giả đỉnh phong ngang tầm với Tổ Long, Tổ Hổ, Tổ Phượng mà thôi!
Hoặc Thiên một thân một người đi tìm Thiên Mệnh Chân Quân, có thể gặp phải nguy hiểm hay không?
- Như thế nào, lo lắng Hoặc Thiên sẽ gặp phải nguy hiểm à? Hồng Nguyệt
nhẹ nhàng ngồi trên một tảng đá trong viện, đặt đôi chân trần vào trong
ao nước, khẽ đong đưa hất nước lên: hình ảnh mỹ nhân đùa nước quả thật
động lòng người.
Chu Hằng gật gật đầu, điều này không có gì phải giấu giếm.
- Đúng rồi... Đúng rồi! Quên nói cho ngươi biết, lão già Thiên Mệnh Chân Quân kia chính là đồ đệ yêu quý của Thái Hư Thánh Nhân, hơn nữa còn là
đại đệ tử! Hoặc Thiên chỉ là đồ đệ thứ hai! Hồng Nguyệt thổ lộ một tin
tức lớn.
- Cái gì! Chu Hằng trong lòng run lên.
Thiên Mệnh Chân Quân mà cũng là đồ đệ của Thái Hư Thánh Nhân?
Trước nay hắn luôn nghĩ rằng Thiên Mệnh Chân Quân là truyền nhân của
Thái Hư nhất mạch ít nhất là đời thứ ba, đời thứ tư, thậm chí đời thứ
năm, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới: người này còn là đại đệ tử, đồ đệ
đầu của Thái Hư nhất mạch!
Tuy rằng Hoặc Thiên cường đại ngoại hạng, nhưng thực lực chưa hồi phục, sao có thể là đối thủ của Thiên Mệnh Chân Quân?
Chờ một chút!
Hoặc Thiên đi tìm Thiên Mệnh Chân Quân tính toán sổ sách, điều này có
phải có nghĩa nàng cũng hoàn toàn khôi phục trí nhớ hay không? Loại
cường giả cấp số này chỉ cần vừa hồi phục trí nhớ, thì thực lực cũng sẽ
hoàn toàn khôi phục lại tiêu chuẩn trước kia.
- Ngươi đoán không sai! Hiện tại Hoặc Thiên đã khôi phục toàn bộ thực
lực, hơn nữa... còn có tiến bộ lớn hơn! Hồng Nguyệt than một tiếng, nằm
nghiêng trên tảng đá lớn, một tay chống cằm, có vẻ rất là buồn rầu: -
Quả vị của Thái Hư Thánh Nhân, không ngờ bị nàng kế thừa rồi! Quả nhiên, mọi người đều uổng công một phen!
- Có ý gì? Cô nương nói rõ một chút! Nghe ý nàng nói, dường như Hoặc
Thiên còn rất lợi hại, chỉ là cách nói rất lợi hại này là do đâu mà có?
Chu Hằng lại đầy đầu mờ mịt.
- Ôi! Mệt ngươi còn chiếm được Hắc Ảnh Kiếm nhận chủ, như thế nào cái gì cũng không biết vậy? Hồng Nguyệt đá xuống sóng nước, khẽ ngẩng đầu lườm Chu Hằng một cái, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ.
"Con bà nó! Cũng không có ai nói cho mình biết là chuyện gì xảy ra, thì
làm sao mà biết?" Chu Hằng cắn răng nói: - Thật có lỗi, ta kiến thức rất nông cạn!
- Ngươi chắc cũng biết, lúc trước vì sao năm người Thái Hư Thánh Nhân có thể xưng là mạnh nhất Minh giới chứ?
Hồng Nguyệt cũng không có châm chọc Chu Hằng quá mức, dường như vẫn như cũ có tình đồng môn với hắn.
- Không biết! Chu Hằng quyết đoán lắc đầu, hắn mới chỉ là Tinh Thần Đế,
sao có thể biết những bí ẩn của Minh giới này? Điều này nếu không biết
cũng không tất yếu phải làm ra vẻ ta hiểu biết, vừa không có mặt mũi, mà còn lãng phí thời gian.
- Năm Thánh sở dĩ là Thánh, là bởi vì họ nhận được thiên địa tán thành,
chỉ có thành tựu quả vị năm Thánh nhân! Hồng Nguyệt nói đầy ý hâm mộ.
- Vẫn không hiểu! Chu Hằng lắc đầu.
- Ngươi sao lại ngu xuẩn như vậy? Hồng Nguyệt thở dài: - Nếu ngươi là đồ đệ ta, khẳng định ta trước tát cho ngươi chết khiếp, rồi khai trừ khỏi
sư môn!
- Thật có lỗi!
- Không có thành ý nói xin lỗi 100 lần đều không có ý nghĩa!
- Ta cũng không có nghĩ xin lỗi!
Hồng Nguyệt dùng bàn chân khuấy nước ao, có mấy con cá đỏ thấy động,
đuổi theo bàn chân của nàng, lại bị nàng đánh chết sạch... mỹ nhân tuyệt sắc này khinh miệt nói:
- Bản tôn cũng là các ngươi có thể theo đuổi sao?
Ngạo kiều!
Giống hệt một giuộc như Hoặc Thiên, đều là tính cách ngạo kiều đến chết người mà! Không hỗ là cùng xuất từ một sư môn!
- Trong thiên địa chỉ có năm quả vị Thánh nhân, đây là mạnh nhất trong
mạnh nhất của Minh giới! Đó cũng không phải độ cao mà ngộ tính của ngươi cố gắng có thể đạt tới, mà là thiên địa ban ân, chỉ có năm người có thể đi lên độ cao này, không nhiều thêm một người, không ít một người! Hồng Nguyệt thu lại hai chân, khoanh chân ngồi trên tảng đá, dưới ánh trăng
sáng lạnh, làm tôn khí chất của nàng càng thêm say lòng người.
Chu Hằng gật đầu, cũng chỉ có như thế, mới giải thích được vì sao trăm
vạn năm trước 5 thế lực
lớn như Thái Hư nhất mạch mới mạnh nhất Minh
giới, bởi vì độ cao như Thái Hư Thánh Nhân bọn họ là không thể chạm tới!
- Một khi như thế, vì sao năm Thánh còn có thể ngã xuống chứ? Hắn liền hỏi. Tuy rằng vấn đề này đã lệch chủ đề trước đó.
Hồng Nguyệt chợt nghiêm sắc mặt, trong con ngươi bỗng nhiên lóe lên một
tia sát khí, khí tức lạnh như băng cuốn qua, Cổ Thiên Vương lập tức
xương cốt cả người run lên, phát ra tiếng "rốp rốp rốp", dường như sắp
gãy cụp xuống.
- Cút! Cái này đâu phải ngươi có thể biết được! Hồng Nguyệt tiện tay
phất một cái, tuy rằng lão biến thái trước đó thiếu chút nữa với sức một mình quét ngang toàn bộ Độ Dương Tinh, nhưng ở trước mặt mỹ nhân tuyệt
sắc này lại không có một chút xíu lực chống cự, bị một cái phất tay lập
tức bay thẳng lên không trung, trong nháy mắt hóa thành một điểm đen nhỏ rồi biến mất trong tinh không.
Chu Hằng không chút động tâm, Cổ Thiên Vương sống hay chết vốn cũng không liên can tới hắn.
Hồng Nguyệt đánh Cổ Thiên Vương bay đi, sau đó dường như tâm tình hơi
tốt một chút, nhưng vẫn trầm mặc một hồi mới nói: - Bởi vì bọn họ gặp
phải một tồn tại càng cường đại hơn! Trong trận chiến trăm vạn năm
trước, Minh giới tổn hại, Tiên giới vỡ vụn, Phàm giới rung chuyển, là
năm Thánh nhân liên thủ đều không phải đối thủ của người kia, cuối cùng
không thể không hy sinh bản thân mình để phong ấn vĩnh viễn người nọ!
Chu Hằng vô cùng hoảng sợ, năm Thánh nhân rõ ràng đã là mạnh nhất Minh
giới, vậy mà cùng liên thủ đều không phải là đối thủ của người kia? Hơn
nữa, cuối cùng cũng chỉ là phong ấn mà không phải đánh chết!
Đây là hai loại khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Phong ấn dù có cường đại mấy đi nữa cũng có khả năng bị phá giải, chính
là năm Thánh nhân cũng không thể bảo đảm cho hai chữ "vĩnh viễn"!
- Vậy tồn tại cường đại hơn kia... đến tột cùng là ai?
Hồng Nguyệt lắc lắc đầu, mái tóc nhẹ bay phất phới, giống như một bức
họa xinh đẹp, nàng nói: - Không biết! Không có người nào biết người nọ
là ai, ở đâu đột nhiên nhô ra!
Sao lại có chuyện cổ quái như vậy!
Chu Hằng chau mày, vạn nhất người nọ phá vỡ phong ấn xuất thế, thì còn ai có thể ngăn cản được hắn?
- Quả vị Thánh nhân là kế thừa của thiên địa, chỉ có 5 vị, sau khi Thánh nhân chết đi tự nhiên sẽ có người thừa kế xuất hiện: người thừa kế của
Thái Hư nhất mạch chúng ta, chính là... Hoặc Thiên! Hồng Nguyệt nói.
Chu Hằng chợt hiểu ra, trước kia Hoặc Thiên, Hồng Nguyệt đều bị đánh rơi xuống từ Minh giới, một người rơi xuống Phàm giới, một người rơi xuống
Tiên giới, có lẽ nguyên nhân là vì tranh đoạt quả vị Thánh nhân chăng!
Nhưng xem theo tình huống bình thường, rõ ràng là đại đệ tử Thiên Mệnh
Chân Quân của Thái Hư Thánh Nhân cười vang cuối cùng, trở thành chủ nhân mới của Thái Hư nhất mạch, nhưng vì sao hắn không được kế thừa của
Thánh nhân chứ?
Còn nữa, rõ ràng là Chu Hằng hắn chiếm được Bảo khí hắc kiếm của Thái Hư Thánh Nhân, vì sao không phải hắn nhận được kế thừa của Thánh nhân?
Nói đi nói lại không phải là Chu Hằng cũng đỏ mắt với quả vị Thánh nhân này, mà chỉ là tò mò mà thôi.
Đúng rồi! Trong lòng hắn đột nhiên chợt hiểu, hắc kiếm là Bảo khí do
Thái Hư Thánh Nhân luyện chế, thuộc về sở hữu "tư nhân" của Thái Hư
Thánh Nhân, bởi vậy dĩ nhiên lão muốn cho người nào thanh hắc kiếm thì
cho người đó. Nhưng quả vị Thánh nhân lại do thiên địa ban cho, vì thế
không phải Thái Hư Thánh Nhân có thể làm chủ được.
Hoặc Thiên... thành Thánh!
"Con bà nó! Chênh lệch càng lúc càng lớn rồi!" - Thánh nhân lợi hại cỡ
nào? Chu Hằng nhìn về phía Hồng Nguyệt hỏi ra điểm mấu chốt.
- Tiểu tử ngốc! Ngươi đúng là không hiểu biết chút nào về thế giới này!
Hồng Nguyệt đưa hai tay chống sau ót, thân thể mềm mại nhẹ nhàng đứng
lên, lơ lửng giữa không trung: - Minh giới có bốn đại cảnh giới, đây
chẳng qua là hiểu biết của người bình thường! Thực tế trên Hắc Động
Cảnh, còn có một cảnh giới chân chính thuộc về người mạnh nhất, chính là Hỗn Độn Cảnh!
- 4 thần thú thiên địa chính là Hỗn Độn Cảnh, Hoặc Thiên trước kia cũng
là Hỗn Độn Cảnh, ta cũng là Hỗn Độn Cảnh. Võ giả này có khả năng đạt tới cực hạn, gần như vô địch, nhưng chung quy không có cách nào nghịch
thiên! Hồng Nguyệt thở dài: - Thánh nhân, chính là Hỗn Độn Cảnh tiến
thêm một bước, trong thiên địa vĩnh viễn chỉ có thể có 5 vị, mặc cho
ngươi cố gắng bao nhiêu đi nữa đêu vô dung, Thánh nhân không già không
chết, không hủy không diệt... là người thi hành ý chí của thiên địa!
- Vậy Thiên Mệnh Chân Quân thì sao? Chu Hằng lại càng quan tâm hơn tới
an nguy của Hoặc Thiên, nếu trước đây năm Thánh nhân đều tập thể biến
mất một lần, nói rõ dù là Thánh nhân cũng không bảo đảm an toàn!
- Hắn ư? Chỉ là tạo thành tám hắc động mà thôi, chỉ là tiểu nhân dùng âm mưu hại người! Hồng Nguyệt thập phần khinh thường nói.
Mới là tám Hắc Động? Người ta chính là cấp Hỗn Độn vậy mà đúng là bị Hồng Nguyệt khinh thường!
Tuy nhiên, đại đệ tử của Thái Hư Thánh Nhân này cũng quá kém đi, mới tám hắc động, đó không phải chỉ mới là Hắc Động Vương sao?
- Ôi! Tên ngốc ngươi thật là khờ dại! Hồng Nguyệt lắc đầu quầy quậy:
- Ngươi nghĩ Hắc Động Cảnh có thể hình thành mấy cái hắc động? Một cái
là được xưng Vương, hai cái là Hoàng, ba cái là Đế, 9 là con số cực hạn, là có thể tấn công Hỗn Độn Cảnh!