- Ngươi đúng là một tên ngốc! Cho tên khù khờ không biết gì như ngươi này đi ra ngoài, quả thực chính là mất hết mặt mũi của Thái Hư nhất mạch
chúng ta! Hồng Nguyệt nhìn Chu Hằng nói đầy ý khinh bỉ.
- Thật có lỗi! Chu Hằng cắn răng nói. Trước nay chưa từng có người nào giải thích cho hắn, làm sao hắn biết nhiều như vậy chứ?
- Tinh tú là vạn, thiên hà là ngàn, tuệ tinh là trăm, hắc động là mười,
hỗn độn là một! Hồng Nguyệt nói ra chỉ số: - Chúng ta tu luyện, chính là truy đuổi bản chất duy nhất trong thiên địa kia, một là duy nhất!
Chu Hằng cũng thở dài, nói: - Ta sẽ đếm xem, không cần thực xem ta trở thành kẻ ngu ngốc!
Hồng Nguyệt lập tức cười rộ yêu kiều, thân hình nhoáng một cái, nàng đặt chân trên mặt đất, khoanh tay nói: - Tu luyện một đạo, chính là hóa
phức tạp thành giản đơn, từ trong hàng vạn hàng ngàn mảnh nhỏ tìm kiếm
một điểm chân lý.
Nói như thế, Thiên Mệnh Chân Quân có tám hắc động là tương đối bất phàm, nhưng khoảng cách còn chênh lệch rất lớn so với 4 thần thú thiên địa,
Hồng Nguyệt; mà so với Hoặc Thiên cấp Thánh nhân thì còn kém thật xa!
Hoặc Thiên đi lần này tất nhiên thế không đáng ngại!
Chu Hằng yên lòng, liền nổi lên tính tò mò, muốn biết cường giả thiên hạ phân cấp như thế nào.
Hồng Nguyệt thật ra dường như tính tình đang tốt, không hề ngại phiền giải thích cho Chu Hằng.
Trong thiên địa mạnh nhất dĩ nhiên chính là năm Thánh, kế thừa ý chí
thiên địa, tự do đi lại ba giới, hiếm có sức mạnh nào sánh bằng! Cũng
chính vì vậy, năm đó bọn họ mới có thể cùng người thần bí mạnh nhất kia
một đường đánh từ Minh giới xuống tới Tiên giới, kết quả lực lượng tràn
ra đã trực tiếp phá vỡ hoàn toàn Tiên giới!
Nếu không cho dù là Hỗn Độn Cảnh hạ giới, dù có thể vận chuyển uy lực
phù văn, cũng phải chịu hạn chế của lực lượng thiên địa, nếu cường đại
quá mức là sẽ bị trực tiếp bài xích ra ngoài!
Dưới năm Thánh là Hỗn Độn Cảnh, đây là cực hạn "phàm nhân" có khả năng đạt tới!
Tuy rằng Hỗn Độn Cảnh không có nghiêm khắc hạn định số người như Thánh
nhân như vậy, bất kỳ người nào chỉ cần thiên phú kiệt xuất thì trên lý
thuyết đều có thể đạt tới. Nhưng trên thực tế người có thể đạt tới cảnh
giới này quả thực là rất ít ỏi!
Như Thiên Mệnh Chân Quân có thể được Thái Hư Thánh Nhân thu làm đại đệ
tử, chẳng lẽ hắn không phải là thiên tài tuyệt thế kinh diễm? Đương
nhiên là không! Thế nhưng hắn vẫn chỉ là Hắc Động Cảnh, ngay cả cực hạn 9 hắc động cũng không có đạt tới!
Có thể trở thành Hỗn Độn Cảnh, chỉ có 4 thần thú là khi thiên địa sơ
khai đản sinh ra, cũng chính là bốn con thần thú Tổ Long, Tổ Hổ... lúc
ban đầu kia, mặt khác liền chỉ có vài đệ tử của năm Thánh nhân, đúng là
số lượng không nhiều lắm!
Thái Hư nhất mạch thì chỉ có hai người, một là Hoặc Thiên, người kia là Hồng Nguyệt!
Đáng tiếc, hai người này đều biến mất, ngược lại bị Thiên Mệnh Chân Quân đoạt được quyền nắm trong tay Thái Hư nhất mạch!
Chuyện cụ thể trải qua như thế nào, Hồng Nguyệt không chịu nói, nhưng
Chu Hằng cũng đoán được tất nhiên rất không hài hòa, nếu không khi Hoặc
Thiên vừa nhìn thấy Hồng Nguyệt sẽ không đến mức không kiềm được phải
phẫn nộ như vậy!
Tất cả Hỗn Độn Cảnh cộng hết lại, phỏng chừng cũng chỉ nhiều hơn mười người một chút, cao lắm là hai mươi!
Dưới Hỗn Độn Cảnh chính là Hắc Động Cảnh: tồn tại cấp bậc này thì tương
đối nhiều, hơn nữa thực lực chênh lệch rất lớn: hình thành một cái hắc
động là được xưng Vương, hai động là Hoàng, ba động là Đế. Mỗi hình
thành thêm một cái hắc động chính là thực lực tăng vọt với cấp lũy thừa.
Giống như các thần thú thiên địa uẩn dục ra khác thì đều là tầng thứ
này, từ một động đến 9 động đều có, nhưng thần thú hạn chế ở huyết mạch, ức vạn năm qua chưa từng có thần thú nào có thể đột phá hạn chế này,
tăng vọt đến độ cao của 4 thần thú ban đầu.
- Tại sao lại khó như thế? Chu Hằng thắc mắc hỏi.
- Bởi vì con người là sẽ chết!
Hồng Nguyệt trả lời lại hết sức rõ ràng.
- Chết ư?
- Võ giả Hắc Động Cảnh là có thể chuyển thế vô hạn, chỉ cần không phải
bị người hảm hại, luôn có thể trưởng thành đến độ cao trước kia. Chẳng
qua là thời điểm khi bọn họ đạt tới độ cao này, thì đã già lão rồi, lại
phải chuẩn bị cho một lần chuyển thế kế tiếp, đâu có bao nhiêu thời gian để họ đi lĩnh ngộ cảnh giới mới? Hồng Nguyệt giải thích.
Chu Hằng giật mình, trừ Thánh nhân có thể có được thọ nguyên vô hạn,
thực ra võ giả Hắc Động Cảnh, Hỗn Độn Cảnh cũng tương đương là sống vĩnh viển, chỉ là khi bọn họ chuyển thế, thực lực cũng phải chậm rãi tăng
lên từ thấp lên cao. Nếu trong khoảng thời gian này gặp phải địch nhân
cường đại là có thể thực sự ngã xuống!
Đây cũng là tình cảnh lúc trước hắn gặp Hoặc Thiên chăng!
Bản thể của nàng tu luyện Nhân Uân Thiên Kinh chính là một cành hoa đào, bởi vậy nàng đã từ trong hoa đào chuyển thế sống lại. Mà Hồng Nguyệt... thì hẳn là sinh ra từ trong huyết nguyệt!
- Thái Hư tinh vực ở đâu, ta muốn đi gặp Hoặc Thiên! Chu Hằng nhìn Hồng
Nguyệt nghiêm mặt nói. Trước đây có thể còn bị đè nén một chút, nhưng
giờ này nỗi niềm tưởng nhớ lại đang không ngừng lên men, khiến hắn cũng
không còn nhịn được nữa.
- Ngươi? Hiện tại ngươi có tư cách gì đi gặp sư... nàng?
Hồng Nguyệt sấn đến trước người Chu Hằng, trên mặt lộ ra vẻ cười nhạt
khinh thường: - Ngươi mới chỉ là Tinh Thần Cảnh, mà nàng lại là một
trong năm Thánh thiên địa, chênh lệch lớn như vậy, hạt cơm mềm này ngươi nuốt trôi sao?
Mỹ nữ tuyệt thế này thật sự là vô cùng mê người, nhất là nàng còn cách
gần mình như vậy, làn gió thơm ập vào mũi không khỏi say lòng người,
thân hình trắng như tuyết kia tản ra sáng đẹp kinh tâm động phách, làm
cho tim Chu Hằng đập nhanh dồn dập.
Nhưng lúc này hắn lại là phẫn nộ, nói: - Ta có ăn được cơm mềm hay không, có quan hệ gì với ngươi?
- Đương nhiên là có quan hệ, chuyện này liên quan tới mặt mũi của Thái
Hư nhất mạch chúng ta! Hồng Nguyệt bật lùi về thân mình thiếu chút nữa
áp sát trên thân Chu Hằng, khoanh chân ngồi giữa hư không.
- Hừ! Cũng không phải chỉ có một mình ngươi biết Thái Hư tinh vực ở đâu, ta không thể hỏi người khác sao? Chu Hằng thật sự không quen nhìn vẻ
kiêu ngạo hấp dẫn của nàng, mặc dù đối phương quả thật có thực lực và tư cách kiêu ngạo này.
Hồng Nguyệt mỉm cười, phất nhẹ tay một cái, sinh ra một đạo huyết nguyệt bao Chu Hằng lại, mặc cho Chu Hằng giãy giụa như thế nào cũng không có
cách nào giãy thoát. Nàng dùng bàn tay trắng nõn chống cằm, nói: - Nếu
ngươi muốn gặp Hoặc Thiên, chỉ có ba con đường có thể đi!
- Thứ nhất, đánh thắng ta!
- Thứ hai, ít nhất trở thành Hắc Động Cảnh!
Chu Hằng lườm lườm, điều thứ nhất và điều thứ hai này vừa so sánh quả
thực chính là lừa gạt người mà! Mỹ nhân tuyệt sắc này đã là Hỗn Độn
Cảnh, nếu muốn đánh thắng nàng, như thế nào cũng phải đồng dạng tiến vào Hỗn Độn Cảnh?
Cái này tổng kết lại chính là một, hắn nhất thiết phải đạt tới Hắc Động Cảnh! - Như vậy, còn đường thứ ba thì sao?
- Thứ ba à...
Hồng Nguyệt bỗng nhiên cười rộ lên yêu kiều, cười đến cả
người run rẩy một hồi lâu mới ngừng lại được, nàng cười ngượng ngùng,
nói:
- Thứ ba, trừ phi ngươi có thế làm cho ta thích ngươi, gả làm vợ của
ngươi! Như vậy, lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó, phu quân
nhà mình muốn làm gì, thân làm vợ đương nhiên phải toàn lực ủng hộ!
"Phốc!" Chu Hằng phun vèo ra ngoài, liên tục ho khan, nói: - Này! Ngươi
phát nóng sốt rồi sao? Thực ra trong lòng hắn muốn nói phát khùng, chỉ
là sợ nói ra sẽ bị hành hung, dù sao hắn cũng không ngốc.
- Ba con đường đó, mặc ngươi lựa chọn! Tuy nhiên nếu ngươi muốn tự tiện
quyết định... Hồng Nguyệt dừng một chút, dùng một bàn tay trắng nõn
chống cằm trắng như ngọc làm ra vẻ suy tư, đột nhiên "A" một tiếng:
- Cái này sẽ là kết cục của ngươi!
Hai tay nàng vừa chuyển, thiên địa cấp bách xoa tròn, trăng sáng nhanh
chóng hạ xuống phương tây, mà mặt trời lại dâng lên ở phương đông!
Oái! Nàng vừa chuyển tay này, đúng là làm cho cả Độ Dương Tinh tự tăng
tốc quay vòng vô số lần, trong nháy mắt liền làm cho ban ngày buông
xuống!
Nhưng so sánh với việc làm kế tiếp của nàng, điều này vốn cũng không đáng nhắc tới!
Hồng Nguyệt vẫy vẫy tay với mặt trời trên bầu trời, vầng mặt trời đỏ kia liền nhanh chóng phóng lớn với mắt thường có thể thấy dược!
Không phải phóng lớn, mà là vầng mặt trời đỏ kia sa xuống quá gần, bởi
vì tốc độ quá nhanh, tạo thành mặt trời đỏ giống như đang phóng lớn! Chỉ trong nháy mắt, không khí bốn phía không ngừng tăng cao nhiệt độ, nhiệt độ mãnh liệt đến mức kim loại đều có thể bị đốt tan chảy!
Tiếng kêu gào thảm thiết nổi lên bốn phía, chỉ trong nháy mắt như vậy,
toàn bộ võ giả dưới Nguyệt Minh Cảnh ở Độ Dương Tinh đều bị hóa thành
tro tàn, đã chết hết hơn ba phần!
"Ầm!" Hồng Nguyệt lại đánh ra một chưởng, mặt trời đỏ trên bầu trời kia
lập tức bị nổ nát, hóa thành vô số đốm lửa vỡ vụn, nhưng vẻn vẹn chỉ
trong thời gian nháy mắt, những đốm lửa này liền tắt ngóm!
Lập tức toàn bộ bầu trời trở nên tối đen như mực, lại trở về hình dáng
đêm tối vừa rồi, chỉ có diều Chu Hằng biết rõ, là từ nay về sau không
còn có ban ngày nữa!
Mặt trời đã bị Hồng Nguyệt đánh nổ tung!
Ma nữ này!
"Lạch cạch lạch cạch", Hỏa Thần Lô ở trong không gian đan điền của Chu
Hằng run cầm cập. Cái bếp lò đê tiện này ngay từ khi Hồng Nguyệt hiện ra liền thành thực giả chết không nói một tiếng, nhưng khi thông qua thần
thức của Chu Hằng nhìn thấy một màn như vậy, nó không còn cách nào khống chế ý sợ hãi nữa.
Nó là do Thái Dương Tinh Kim luyện thành thì sao chứ, tiểu ma nữ này chỉ đánh một chưởng là nổ nát cả mặt trời, muốn đánh nó thành mảnh vỡ là
chuyện đơn giản cỡ nào chứ?
Trước đây nó chỉ là đoán hai ma nữ lớn nhỏ đều rất mạnh rất mạnh, nhưng
cụ thể cường đại tới trình độ nào thì hoàn toàn không có khái niệm,
nhưng bây giờ... rốt cuộc nó đã biết!
- Ngươi điên rồi! Chu Hằng nổi giận nói. Tuy rằng hắn không biết mặt
trời tới gần vừa rồi đã thiêu chết bao nhiêu người, nhưng khẳng định
không ít! Hơn nữa, từ nay về sau không còn có ban ngày, như vậy người ở
trên Độ Dương Tinh này làm thế nào sinh sống?
Cùng so sánh, thì lão biến thái kia cũng đâu tính là gì?
- Không nghe ngươi nói cái gì!
Hồng Nguyệt làm như không có vấn đề gì, chẳng những thực lực mạnh ngoại hạng, hơn nữa da mặt nàng cũng rất dày.
- Chu tiểu tử! Không được rồi, giống như thời sơ khai rồi! Con lừa đen
thở hổn hển chạy tới, ngay cả lời nói đều không rõ lắm. Khi nó nhìn thấy Hồng Nguyệt, không khỏi lông toàn thân nó dựng đứng, vội vàng lại quay
đầu chạy đi.
- Ồ? Hồng Nguyệt hơi sửng sốt một chút, vươn tay điểm một cái, bốn vó
con lừa đen liền bị cứng đờ, lơ lửng giữa không trung, đâu còn chạy
thoát?
- Không cần làm bậy! Chu Hằng vội vàng giơ tay ngăn cản. Tuy rằng con lừa đen không đáng tin cậy, nhưng nó là bằng hữu của hắn!
- Đáng tiếc! Đáng tiếc! Hồng Nguyệt liên tục thở dài: - Trước kia không
ngờ sai lầm, không phát hiện con lừa này đúng là ăn một quả Thiên Địa
Quả cực cao cấp! Ôi! Lúc đó trí nhớ chưa phục hồi, quả nhiên không đáng
tin cậy mà!
Chu Hằng không khỏi nổi lên một ý nghĩ cổ quái, ngay cả Hồng Nguyệt cũng đổi sắc vì Thiên Địa Quả con lừa đen ăn được, vậy vật đó hẳn là rất
hiếm có! Hắn đang lo không có ai để hỏi chuyện Thiên Địa Quả, vội vàng
nói: - Thiên Địa Quả đến tột cùng là vật gì?
- Ít nhất là võ giả cấp Hắc Động sau khi chân chính tử vong, ngưng tụ
tinh hoa toàn thân, lại được thiên địa uẩn dục vô số năm mới có thể hình thành Thiên Địa Quả! Hồng Nguyệt giải thích: - Thực lực bất đồng, đẳng
cấp của Thiên Địa Quả cũng bất đồng!
- Sau khi hoàn toàn tiêu hóa tinh hoa của Thiên Địa Quả, như vậy người
dùng Thiên Địa Quả cũng cơ bản có thể đạt tới cảnh giới của người đại
biểu kia!
- Đáng tiếc, những tinh hoa này đã đi vào thân thể con lừa này, cho dù
là làm thịt con lừa này ăn vào, nhiều nhất cũng chỉ tái hiện hiệu quả
một phần mười của Thiên Địa Quả mà thôi! Tuy nhiên có chút ít còn hơn
không, ăn một bữa thịt lừa dường như cũng không tệ!
Con bà nó! Đây chẳng phải là nói, chỉ cần con lừa đen không chết, ít nhất nó cũng có thể trở thành cấp Hắc Động?
Chu Hằng vội vàng khuyên: - Con lừa này đê tiện từ đầu đến đuôi, ăn vào chỉ có chỗ xấu không có tốt!
- Đúng đúng đúng! Bổn tọa toàn thân đê tiện, ngàn vạn lần không cần ăn bổn tọa a! Con lừa đen cũng kêu lên thảm thiết.