Lại nói, bọn Cẩm y hầu và Bạch Mã Tướng quân đều trầm sắc mặt, ra chiều khác lạ. Bọn họ không ngờ Thiên Vô Giáo chủ tâm ý quá sâu xa, lại định tiếp khách ngay tại ngoài này, không để cho bọn họ có nhiều cơ hội dò hỏi.
Hồi lâu, Bạch Mã Tướng quân cất tiếng cười khan, cao giọng nói :
- Bọn tiểu đệ đã đến đây rồi. Tuy rằng không được mời, nhưng dù sao cũng là khách phương xa. Chẳng lẽ giáo chủ chẳng thể lượng tình mà mời bọn tiểu đệ vài chung rượu nhạt hay sao.
Lão giáo chủ cười nói :
- Sao lại không. Nhị vị tưởng rằng lão phu lại hẹp lượng đến thế hay sao.
Đoạn lão cao giọng quát :
- Người đâu. Mau rót rượu.
Lập tức có tiếng vâng dạ, rồi từ trong đám lau sậy lại tiến ra một chiếc thuyền nhỏ. Đứng nơi đầu thuyền là một thiếu nữ xinh đẹp vận thanh y, tay bưng một chiếc mâm bạc, trên mâm đặt một bình rượu và hai chiếc chung ngọc.
Chiếc thuyền nhỏ dần dần tiến sát lại phía thuyền của Cẩm y hầu và Bạch Mã Tướng quân. Thiếu nữ cúi mình dâng rượu, thỏ thẻ nói :
- Xin mời nhị vị lão nhân gia.
Giọng nói của thiếu nữ như oanh vàng lảnh lót, thanh âm uyển chuyển du dương. Nhưng bọn Cẩm y hầu và Bạch Mã Tướng quân lại cảm thấy lạnh người. Bọn họ trầm tư nghĩ cách đối phó với tình hình trước mắt, còn tâm trí đâu để mà nghe giọng oanh ca. Cả bình rượu kia hai người cũng chẳng dám động đến.
Khi đến đây, hai người bọn họ cũng đâu ngờ rằng đối phương lại cao tay hơn mà giở trò này ra. Không thể tìm lời dọ hỏi được nữa thì chỉ còn cách hỏi thẳng mà thôi. Sau một lúc lúng túng, Cẩm y hầu đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, vòng tay hướng vào vị giáo chủ Thiên Vô Giáo, nhã nhặn nói :
- Bản hầu gia đến bái phỏng ngay giữa đêm khuya canh vắng thế này thật quá đột ngột, trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng. Tuy được giáo chủ trọng vọng mà ban rượu, nhưng thật chẳng dám nhận lĩnh.
Thiên Vô Giáo chủ cười ha hả nói :
- Không sao. Không sao. Nhị vị bất tất phải áy náy.
Đoạn lão khẽ xua tay, chiếc thuyền nhỏ chở thanh y thiếu nữ liền quay đầu chèo trở vào trong bụi lau sậy um tùm.
Cẩm y hầu lại nói :
- Người quân tử không nói quanh co. Trước mặt giáo chủ, bản hầu gia xin được nói thật. Hôm nay, bản hầu gia cùng người huynh đệ đến đây bái phỏng giáo chủ là có chút việc muốn được thỉnh giáo. Mong giáo chủ thứ cho lỗi mạo muội.
Lão giáo chủ vuốt râu cười :
- Có chuyện gì xin túc hạ cứ nói.
Cẩm y hầu nghiêm giọng nói :
- Gần đây, bản hầu gia nghe phong thanh trong võ lâm đồn đãi rằng Sĩ Lộ đạo nhân, vị danh túc của phái Thanh Thành, hiện đang dưỡng thương tại quý giáo. Chẳng hay việc đó hư thực thế nào.
Lão giáo chủ mỉm cười nói :
- Xin thứ lỗi cho. Vấn đề này lão phu không thể hồi đáp được.
Cẩm y hầu lại hắng giọng nói :
- Giáo chủ nói như vậy thì ra lời đồn là sự thật rồi.
Lão giáo chủ mỉm cười :
- Tùy túc hạ muốn nghĩ thế nào cũng được. Còn về vấn đề ấy, lão phu vẫn không thể hồi đáp.
Cẩm y hầu nói :
- Bản hầu gia chỉ cần giáo chủ cho biết là có hay không mà thôi, chứ không có ý định hỏi thêm gì khác.
Lão giáo chủ vẫn mỉm cười :
- Xin thứ lỗi. Vấn đề ấy lão phu vẫn không thể hồi đáp được.
Cẩm y hầu sầm ngay nét mặt, đổi giọng nói :
- Giáo chủ chẳng nể mặt bọn ta hay sao.
Lão giáo chủ cười nói :
- Nếu lão phu chẳng nể mặt nhị vị thì đã chẳng ra đây.
Cẩm y hầu hắng đặng nói :
- Vậy là không động thủ không được ư.
Lão giáo chủ cười ha hả nói :
- Nếu như nhị vị có nhã hứng, lão phu sẵn sàng bồi tiếp.
Cẩm y hầu hỏi lại :
- Vậy là phải động thủ ư. Không còn cách nào khác hay sao. Bản hầu gia chỉ cần một chút manh mối mà thôi.
Lão giáo chủ nói :
- Lão phu đã bảo không nói được tức là không nói được.
Bạch Mã Tướng quân chợt lớn tiếng nói :
- Lão ta đã không chịu nói thật thì đành phải động thủ thôi.
Lão giáo chủ cười lạnh lùng :
- Nhị vị muốn thế nào thì lão phu cũng hết sức bồi tiếp.
Cẩm y hầu đưa mắt nhìn Bạch Mã Tướng quân. Hắn cũng nhìn trả lại, rồi hướng vào lão giáo chủ vòng tay nói :
- Tiểu đệ xin được thỉnh giáo tuyệt học của giáo chủ.
Vừa nói hắn vừa động thân bay vút sang thuyền của Thiên Vô Giáo chủ, hạ thân nhẹ nhàng xuống đầu thuyền. Trông khinh công cũng đủ thấy thân thủ của hắn cũng không kém. Lão giáo chủ chỉ khẽ cười nhạt, lùi lại phía sau ba bước, dành ra một khoảng trống giữa hai người để tiện cho việc động thủ.
Bạch Mã Tướng quân rút thanh đại đao lúc nào cũng đeo kè kè bên hông cho ra dáng một vị tướng quân, trầm giọng nói :
- Xin được thỉnh giáo.
Nghiêm Phi Long đang đứng sau lưng lão giáo chủ chợt lên tiếng :
- Nghĩa phụ. Giết gà đâu cần phải dùng đến dao mổ trâu. Xin nghĩa phụ cho phép hài nhi đấu thử với hắn ta vài chiêu.
Lão giáo chủ ngần ngừ giây lát, khẽ liếc mắt nhìn Cẩm y hầu đang đứng trên chiếc thuyền bên kia, rồi gật đầu khẽ nói :
- Con cần phải cẩn thận đấy.
Nghiêm Phi Long cung kính vâng dạ, rồi rút kiếm tiến ra, đứng đối diện với gã Bạch Mã Tướng quân. Gã ta đưa mắt nhìn chàng, khẽ cười nhạt nói :
- Tiểu tử. Đôi bên giao đấu chẳng phải là chuyện tầm thường. Chỉ hơi sơ suất một tý là mất mạng như chơi. Ta xem tiểu tử hãy còn nhỏ tuổi quá, hãy còn tràn đầy sức sống. Nếu chết đi thì thật đáng tiếc.
Nghiêm Phi Long trầm nét mặt không nói gì. Chàng cung tay ra chiêu Kính Lễ Tam Bảo, hai tay chắp lại, mũi kiếm hướng xuống đất, tỏ ý tôn trọng bậc trưởng thượng. Rồi thanh kiếm trong tay chàng đột ngột hất xéo lên, vẽ nên một cung tròn giữa không gian, tạo thành một cái mống bạc chụp thẳng xuống đỉnh đầu gã Bạch Mã Tướng quân, kèm theo đó là kiếm khí phát ra dàn dụa.
Ngay từ thức tấn công đầu tiên, Nghiêm Phi Long đã sử dụng tới tuyệt chiêu, đã khiến gã Bạch Mã Tướng quân hết sức kinh hãi, không kịp xuất chiêu chống đỡ, phải hốt hoảng lùi lại tránh né. Chẳng phải võ công của hắn kém hơn Nghiêm Phi Long, mà chỉ vì lúc đầu hắn quá khinh thường chàng nên mới bị thất thế. Hắn đành lùi ra sau một bước để tránh chiêu, rồi sẽ phản công sau.
Nhưng hắn đã quên mất một điều quan trọng.
Nơi đây không phải đất bằng mà là trên thuyền. Lúc nãy khi mới nhảy sang, hắn đã hạ thân đứng sát mép thuyền nên lúc này hắn bị hụt chân lăn tõm xuống nước, làm nước bắn tung tóe.
Bất chiến tự nhiên thành. Đối thủ đã rớt xuống nước, Nghiêm Phi Long đành đình thủ, đứng trên đầu thuyền ngó xuống. Bạch Mã Tướng quân nhìn thấy vẻ mặt cười cười của chàng mà tức uất lên. Hắn không nghĩ gì đến thể diện nữa, liền vung chưởng hất bắn một cột nước về phía chàng.
Cột nước do chưởng lực bắn tung lên cao rồi đột ngột đổ ập xuống người Nghiêm Phi Long với một sức mạnh vô cùng đáng sợ. Trong lúc cấp bách, chàng đành phải vội vàng nhảy luôn xuống nước để tránh né.
Cũng vừa may. Khi chàng vừa rời khỏi mũi thuyền thì cột nước kia đã đổ ụp xuống với một sức mạnh kinh khủng, đã quét bay cả mũi thuyền cùng bộ dây neo. Chiếc thuyền tròng trành muốn lật.
Lão giáo chủ vội vận phép Thiên Cân Trụy ghìm thuyền ổn định trở lại, đoạn lớn tiếng quát mắng :
- Đồ hạ lưu vô sĩ. Lão phu quyết phải bắt ngươi chết một cách thê thảm.
Lão giáo chủ đang giận dữ quát mắng. Nghiêm Phi Long và Bạch Mã Tướng quân đang lóp ngóp dưới nước. Bỗng nhiên, Cẩm y hầu đang đứng trên thuyền cũng nhảy ngay xuống. Song chẳng phải lão có hảo ý muốn nhảy xuống giúp đỡ Bạch Mã Tướng quân hay Nghiêm Phi Long.
Lão đã thừa cơ hội Nghiêm Phi Long còn đang lúng túng giữa dòng nước lạnh giá, đột ngột nhào tới bên cạnh, xuất thủ điểm huyệt chàng rồi ôm chàng chạy vội ra ngoài, bỏ mặc Bạch Mã Tướng quân và gã trạo phu đã chèo thuyền đưa lão đến đây, chẳng kể gì đến sự an nguy của bọn họ.
Gã Bạch Mã Tướng quân thấy tình hình biến diễn như thế, liền lớn tiếng quát mắng Cẩm y hầu, rồi cũng vội vã xoay người chạy luôn, để lại hai gã trạo phu ngơ ngác đứng nhìn.
Trước diễn biến hết sức đột ngột, nằm ngoài sở liệu, lão giáo chủ đã không kịp trở tay, không có cách nào cứu được Nghiêm Phi Long, đã để chàng bị địch nhân bắt đi. Lão nổi giận đùng đùng, truyền cho bọn thủ hạ dốc toàn lực đuổi theo địch nhân. Lão cũng đích thân truy đuổi, tìm mọi cách cứu chàng về.
Bóng đêm đã phủ trùm khắp mặt đất. Chòm sao Bắc Đẩu từ từ di động trên nền trời tối đen lấp lánh ánh tinh quang.
Trên con đường mòn dọc bờ sông, giữa đêm khuya canh vắng, bỗng có mấy bóng người nối đuôi nhau chạy nhanh như tên bắn.
Dẫn đầu là một lão nhân áo gấm, dáng vóc cao lớn nhưng to béo, trên tay ôm một chàng thiếu niên, đang hối hả chạy như ma đuổi. Phía sau lão cách chừng hơn chục trượng là một hán tử trung niên cũng vận áo gấm hoa lệ đang hối hả đuổi theo, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu gọi, chửi mắng.
Sau nữa là đến một lão nhân tuổi đã quá lục tuần, mập mạp hồng hào, cao lớn uy nghiêm. Khoảng cách giữa lão nhân và hán tử trung niên phía trước lên đến gần nửa dặm, nhưng đang ngày càng rút ngắn lại. Điều đó cho thấy khinh công của lão cao cường hơn hai người phía trước nhiều.
Ba người đó chính là Cẩm y hầu, Bạch Mã Tướng quân và Thiên Vô giáo chủ. Vì Nghiêm Phi Long đã bị Cẩm y hầu bắt đi nên lão giáo chủ phải hối hả đuổi theo, tìm cách giải cứu chàng.
Lão già chạy đầu tiên chính là Cẩm y hầu. Vì còn phải ôm theo Nghiêm Phi Long cho nên thân pháp của lão không được nhanh nhẹn cho lắm. Lão nhận thấy hai người phía sau càng lúc càng đuổi đến gần, khoảng cách ngày một thu ngắn lại thì trong lòng không khỏi lo lắng. Nếu như cứ còn tiếp tục chạy như thế này thì chỉ sau độ nửa khắc nữa thôi, lão sẽ bị đuổi kịp. Lão vừa cố tăng tốc lực vừa thầm tính toán, đôi mắt đảo nhìn tứ phía tìm chỗ để ẩn lánh.
Chợt sắc diện lão lộ vẻ mừng rỡ như điên. Lão vừa nhìn thấy bên bờ sông phía trước mặt đang neo đậu một chiếc thuyền chài. Tuy chiếc thuyền đã cũ kỹ rách nát, lại nhỏ bé, nhưng trong trường hợp này thì chính là một vị cứu tinh. Lão liền vội đề khí, gia tăng tốc độ chạy bay đến đó.
Vừa đến gần chiếc thuyền chài, lão đã vội nhảy ngay xuống, hối hả giục như phủ chèo thuyền ra giữa sông. Lão không kịp nói nhiều, chỉ vung chưởng đánh đứt dây cột thuyền, rồi móc túi lấy ra một đỉnh bạc mười lượng ném cho gã ngư phủ. Gã ngư phủ