Đêm hôm đó trời rét đậm.
Gió lạnh thổi từng cơn, đùa tuyết bay mù mịt đến mức không nhìn rõ bóng người. Bốn bề phủ đầy một màu trắng xóa.
Dưới chân Cửu Hoa Sơn, một toán người đông đảo đang tụ tập. Rải rác đây đó, thấp thoáng những bóng người đang ẩn khuất trên nền tuyết trắng. Tuyết rơi thành từng đốm che chở cho những chiếc áo lông trắng muốt mà họ vận bên ngoài, ở xa chẳng thể phân biệt đâu là người, đâu là tuyết.
Cửu Hoa Sơn vốn dĩ cũng là một danh sơn của đất Trung Nguyên, quanh năm không vắng người lui tới. Nhưng từ hơn một năm nay, nơi này bỗng nhiên trở thành cấm địa, một nơi cấm hẳn người lai vãng. Kẻ nào dại dột lần mò lên núi là đều bị mất tích một cách bí ẩn, không rõ nguyên nhân.
Chỉ đến khi Cửu Trùng Giáo, một giáo phái hùng mạnh vào bậc nhất võ lâm, chính thức lộ diện thì mọi người mới chợt hiểu ra : Cửu Hoa Sơn chính là nơi đặt Tổng đàn của Cửu Trùng Giáo.
Từ đó, ngoài bọn thám tử, trinh sát của các bang phái đối địch, chẳng một ai dám đặt chân lên ngọn núi này. Mọi người trong võ lâm đều kiêng sợ uy thế và thủ đoạn của Cửu Trùng Giáo.
Nhưng giờ đây, Cửu Hoa Sơn đã bị phong tỏa.
Nơi đám đông đang tụ tập, hàng trăm người trong tư thế trang nghiêm, đội ngũ chỉnh tề, đứng im phăng phắc. Đứng trước hàng ngũ là bốn nhân vật đĩnh đạc oai phong, đều không vận áo lông như chúng môn hạ, mà khoác trường bào hoa lệ với các màu sắc khác nhau : thanh, bạch, hồng, huyền. Tất cả đều tập trung tinh thần dõi mắt về phía xa xa, không phải đỉnh núi mà là nơi hướng chân núi, như đang chờ đợi một điều gì đó hay đang mong ngóng ai đó.
Bỗng nhiên, từ phía chân trời xuất hiện một bóng đen di chuyển hết sức nhanh trên nền tuyết trắng, tiến thẳng đến nơi đám đông người đang tụ tập. Chỉ trong chốc lát, bóng đen kia đã tiến đến gần, hiện rõ ra là một toán mấy mươi người hộ tống một cỗ kiệu lớn, đang chạy nhanh tới.
Cỗ kiệu lớn khảm vàng giát ngọc, màn châu trướng gấm rất mực hoa lệ cao sang. Ánh minh châu lấp lánh chiếu ngời.
Cỗ kiệu được tám người khiêng. Kiệu phu đều là những tráng hán khỏe mạnh, thân vóc vạm vỡ, khí chất hiên ngang oai dũng. Cỗ kiệu lớn lướt đi bằn bặn trên mặt tuyết một cách nhẹ nhàng như đang di chuyển trên đất bằng, cho thấy thân pháp của bọn kiệu phu quả thật chẳng phải tầm thường.
Đi trước cỗ kiệu là hai nhân vật oai phong đường bệ, thần thái đầy vẻ oai nghiêm. Một người trạc ngoại ngũ tuần, vận thanh y, đầu đội nho cân, lưng thắt dây tơ, mặt ngọc râu dài, diện mạo văn nhã quý phái. Còn người kia vận hoàng bào, đầu đội kim quan, lưng thắt đai ngọc, râu trắng ba chòm, đã vào tuổi cổ lai hy nhưng tướng mạo hãy còn phương phi quắc thước.
Phía trước nữa là tám hoàng y cung trang thiếu nữ cầm cờ phướng, nghi trượng. Hai bên kiệu là bốn đại hán trung niên, một giắt Cửu tiết tiên, một mang Kim đao và hai đeo trường kiếm. Phía sau là bốn hoàng y cung trang thiếu nữ tay cầm quạt, lọng tán. Sau cùng là bốn mươi đại hán hàng ngũ tề chỉnh, gồm đủ cả Hán Hồ cho đến Mông Miêu Hồi Tạng, y phục đủ màu đủ kiểu, và đều được may bằng gấm đoạn quý giá.
Đoàn người tiến đến nơi liền dừng lại.
Cỗ kiệu vùa được đặt xuống. Đám đông đang tụ tập lập tức cung thân hành lễ, nhất loạt tung hô :
- Cung nghênh chúa công ngọc giá quang lâm.
- Chúa công văn thành võ đức, phúc khí trường tồn.
- Cầu chúa công ngọc thể kim an vạn phúc.
Hoàng bào lão nhân, một trong hai nhân vật đứng trước cỗ kiệu trầm giọng hỏi :
- Công việc thế nào rồi.
Nhân vật vận thanh bào trong số bốn nhân vật thủ lĩnh đứng trước hàng ngũ cung kính nói :
- Trình chúa công. Trình lão Tổng quản. Thanh Long Đàn phụng chỉ hành sự, đã phong tỏa mặt đông Cửu Hoa Sơn, hủy diệt tất cả các trạm canh trải từ chân núi lên sườn núi, và tiêu diệt những kẻ định vượt qua vùng kiểm soát. Hiện bản đàn đang còn giam giữ hai mươi sáu tù nhân bị bắt.
Nhân vật bạch bào nói :
- Bạch Hổ Đàn phong tỏa mặt tây, đã bắt giữ mười chín tên.
Nhân vật hồng bào tiếp lời :
- Chu Tước Đàn phong tỏa mặt nam, đã bắt giữ hai mươi ba tên.
Nhân vật hắc bào nói :
- Huyền Vũ Đàn phong tỏa mặt bắc, bắt giữ chín tên.
Nghe xong báo cáo của tứ đàn chủ, Hoàng bào lão nhân cúi mình ghé sát tai vào bên rèm kiệu để nghe chỉ thị của người ngồi bên trong. Lão gật đầu luôn mấy cái, rồi đứng thẳng lên, cao giọng quát :
- Truyền tiến phát.
Ngay lập tức, các đội nhân thủ chia làm bốn đường tiến lên núi. Cỗ kiệu lớn cùng nghi vệ cũng từ từ lên theo. Nhân số các đội lên đến hàng mấy trăm người mà ai nấy đều lẳng lẳng bước đi.
Toàn trường im phăng phắc.
Các trạm canh của Cửu Trùng Giáo từ chân núi lên đến sườn núi đã bị tứ đàn tiêu diệt từ trước. Còn các trạm canh từ sườn núi lên đến đỉnh núi lúc này cũng bị âm thầm tiêu diệt luôn. Vì thế mà cuộc tấn công lên núi chẳng gặp trở ngại gì đáng kể. Các lộ nhân thủ kéo lên áp sát Tổng đàn Cửu Trùng Giáo trên đỉnh núi.
Lúc ấy, trên đỉnh núi vẫn chưa có động tĩnh gì. Dường như Cửu Trùng Giáo quá tự tin vào thực lực của mình nên việc phòng bị có phần lơi lỏng. Địch nhân đã kéo đến sát bên mà bọn chúng vẫn chưa phát hiện.
Không gian vẫn im ắng.
Đột nhiên, một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, phá sập bức vách nơi tiền sảnh, mở đường thông vào bên trong. Tiếp theo, hàng loạt những tiếng nổ đùng đùng vang lên từ khắp mọi phía. Những tòa nhà đổ sụp xuống. Và hầu như toàn bộ các kiến trúc của Tổng đàn đều ngập chìm trong biển lửa. Những dãy nhà bằng gỗ bốc cháy ngùn ngụt, hòa cùng ngọn lửa hung hãn đang thiêu hủy tòa đại sảnh. Đám cháy bùng lên dữ dội. Cả đỉnh Cửu Hoa Sơn sáng rực tựa ban ngày.
Bọn môn đồ Cửu Trùng Giáo kinh hoàng khiếp đảm, kêu la rền rĩ, chạy ngược chạy xuôi, cố tìm đường thoát ra.
Nhưng rồi, từ giữa những đám cháy, khói mù lan ra, tỏa đi khắp nơi, phút chốc đã phủ trùm cả khoảng không gian rộng lớn của Tổng đàn. Và theo đó, từng thân người cứ lần lượt ngã xuống khi hít phải làn khói mù ấy.
Bất chợt, từ giữa đám hoảng loạn bỗng vang lên một tiếng gầm khủng khiếp. Rồi chưởng phong cuồn cuộn tung ra quét bay khói mù tản đi tứ phía. Ngay giữa khoảng trống đó xuất hiện sáu người. Đầu cổ, y phục bọn họ phủ đầy bụi bặm. Giờ đây, toàn bộ nhân số trên Tổng đàn chỉ còn lại có sáu người này là vẫn còn đứng vững được. Sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ tức tối. Một lão già giận dữ quát :
- Lão phu thề sẽ không tha cho bọn khốn kiếp các ngươi.
Bên ngoài liền có tiếng cười dài :
- Lớn lối lắm. Sắp chết đến nơi mà chưa tỉnh ngộ ư.
Rồi tại trường xuất hiện bốn nhân vật vận trường bào hoa lệ, tư thế ung dung, thần thái oai phong lẫm liệt. Phía sau họ lần lượt xuất hiện hàng trăm người, tập hợp thành hàng đội chỉnh tề, dàn ra tứ phía.
Cả bốn người kia đều đưa ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào đối phương, ra vẻ như sợ bọn họ thừa cơ đào tẩu. Cử chỉ này khiến cho lão già giáo chủ Cửu Trùng Giáo rất tức giận. Lão lớn tiếng quát hỏi :
- Các ngươi là bọn nào.
Nhân vật vận thanh bào trầm giọng nói :
- Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ Hộ giáo tứ đàn phụng chỉ thảo phạt nghịch tặc Cửu Trùng Giáo. Lão già gầy còm kia phải chăng chính là tên giáo chủ phản nghịch. Nếu đúng vậy thì hãy mau chịu phép, chờ lệnh định đoạt, may ra sẽ được hưởng lượng khoan hồng.
Lão giáo chủ ngửa mặt lên trời cười ha hả. Rồi bất thần lão trợn mắt nhìn tứ vị đàn chủ, cao ngạo nói :
- Các ngươi dựa vào đâu mà định bắt lão phu phải chịu phép. Hừ hừ. Chỉ dựa vào lũ các ngươi thôi sao.
Tứ vị đàn chủ chỉ khẽ nhếch môi, nhưng im lặng không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn lão ma chằm chằm. Cả bọn môn hạ tứ đàn cũng thế. Hành động này càng làm cho lão ma thêm giận dữ. Lão vừa định phát tác.
Bỗng nhiên, từ lưng chừng núi có một cây hỏa pháo bay vút lên không, tỏa ra muôn nghìn ánh lưu tinh lấp lánh. Toàn thể môn hạ tứ đàn đều nhất loạt cung thân hành lễ rất mực cung kính.
Từ phía xa có tiếng nói truyền tới :
- Chúa công ngọc giá quang lâm.
Lập tức, tiếng tung hô nổi lên :
- Cung nghênh chúa công ngọc giá quang lâm.
- Chúa công văn thành võ đức, phúc khí trường tồn.
- Cầu chúa công ngọc thể kim an vạn phúc.
Cỗ kiệu lộng lẫy từ từ đi lên giữa tiếng tung hô vang dội, khí thế ngút trời. Lên đến nơi, cỗ kiệu được đặt xuống, thị vệ dàn ra xung quanh. Chờ cho tiếng tung hô dần ngớt hẳn, Hoàng bào lão nhân cất giọng âm trầm :
- Thế nào. Nghịch tặc vẫn chưa chịu phép hay sao.
Các vị đàn chủ tứ đàn còn chưa kịp đáp lời thì Cửu Trùng Giáo chủ đã lớn tiếng quát hỏi :
- Các ngươi muốn gì.
Hoàng bào lão nhân khẽ cười nhạt :
- Muốn các ngươi xuôi tay chịu trói, để tránh chuyện can qua.
Cửu Trùng Giáo chủ tức giận hầm hầm, chuyển vận chân khí, nhấc tay lên định động thủ. Hoàng bào lão nhân cũng thủ thế sẵn sàng. Chợt từ trong cỗ kiệu vang lên một giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm :
- Khoan hãy động thủ. Để cô gia hỏi lão vài chuyện đã.
Thanh âm trong trẻo hiền hòa, chẳng hề vương chút sát khí, có thể tạo cho đối phương ít nhiều cảm giác thân thiện. Không khí tại trường tạm bớt căng thẳng. Cửu Trùng Giáo chủ hạ tay xuống, hỏi :
- Ngươi là ai.
Tiếng nói từ trong kiệu vẫn nhẹ nhàng ấm dịu :
- Cô gia tên Giang Hoài Ngọc, ở Văn Đức Cung.
Cửu Trùng Giáo chủ nói :
- Ta chưa hề nghe qua danh hiệu này.
Vẫn với giọng hiền hòa, Giang Hoài Ngọc nói :
- Cô gia cũng nghĩ vậy.
Cửu Trùng Giáo chủ hất hàm hỏi :
- Ngươi muốn gì.
Giang Hoài Ngọc hỏi :
- Phải chăng lão chính là nhân vật có ngoại hiệu Bạch Cốt Hung Thần.
Cửu Trùng Giáo chủ giật mình hỏi lại :
- Sao ngươi biết danh hiệu lão phu.
Lão giật mình thật sự vì lần này tái xuất giang hồ lão đã giữ thân thế lai lịch rất bí mật, chỉ vài nhân vật đầu não trong giáo mới biết rõ thân phận của lão. Giang Hoài Ngọc khẽ cười nói :
- Cô gia biết chỉ vì cô gia cần phải biết. Thế thôi.
Cửu Trùng Giáo chủ khẽ hừ lạnh. Lão chính là Bạch Cốt Hung Thần, một đại ma đầu khét tiếng võ lâm. Những người nghe đến danh hiệu của lão mà không có vẻ kinh sợ thì thân phận chắc chắn chẳng thể tầm thường. Lão đã trấn định tinh thần, đưa mắt chăm chú nhìn cỗ kiệu, như muốn dò xét người ngồi bên trong.
Giang Hoài Ngọc lại hỏi :
- Lần này lão khuấy động võ lâm phải chăng vì mộng bá quyền.
Bạch Cốt Hung Thần lạnh lùng nói :
- Đương nhiên phải thế. Chẳng lẽ ngươi khác lão phu.
Giang Hoài Ngọc nói :
- Khác xa nhau lắm chứ. Trước nay cô gia vốn